Ngọc Khuynh Dương không biết mình ngã ra khỏi ngự thư phòng như thế nào, chỉ biết lúc hắn đi ra cuối cùng, bộ dáng chật vật đều bị mọi người nhìn thấy.
Sơn Tông đợi ở ngoài ngự thư phòng thấy Ngọc Vong Ngôn, ánh mắt phóng đến tay áo run rẩy của Ngọc Vong Ngôn.
“Vương gia, người nên buông nắm tay ra.” Sơn Tông nhắc nhở.
Ngọc Vong Ngôn hít một hơi thật sâu, bình phục lại đáy lòng cừu hận cùng sóng dữ, hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng nhìn về phía Ngọc Khuynh Dương.
Vừa rồi trong ngự thư phòng, hắn thật sự hận không thể giết chết nam nhân này. Lấy võ công của hắn, trong một khoảng có thể giết chết Ngọc Khuynh Dương, nhưng như vậy là tiện nghi cho hắn.
Hắn sẽ không để Ngọc Khuynh Dương thống khoái chết đi, hắn muốn để cho Triệu gia và Thái tử cùng trả nợ!
“Vương gia.” Sơn Tông âm thầm cho Ngọc Vong Ngôn một ánh mắt.
Theo tầm mắt Sơn Tông nhìn qua, bên kia là lục điện hạ Ngọc Khuynh Hàn.
Ngọc Khuynh Hàn mắt phượng híp lại, hướng Ngọc Vong Ngôn thi lễ.
Ngọc Vong Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, biết hắn cảm tạ chuyện để Ngọc Phách ở lại Đại Nghiêu. Nhưng mà cho dù đổi thành một đế cơ khác hắn cũng sẽ phản đối hòa thân, lần này chỉ là thuận tiện mà thôi.
“Ha ha.” Nhị điện hạ Ngọc Khuynh Huyền cười quái dị, làm cho Ngọc Khuynh Hàn sợ hãi, quay đầu lại thì thấy Ngọc Khuynh Huyền âm hiểm tươi cười.
“Ha ha, Ngọc Phách không cần đi hòa thân, lục đệ, ngươi có cảm thấy vui vẻ không?”
“Khụ khụ…. Đương nhiên…. Vui vẻ.”
“Ngươi vui vẻ a… Vui vẻ là tốt rồi, vui vẻ là tốt rồi.” Ngọc Khuynh Huyền thì thào, tiếp theo lại nói: “Hôm nay trời lạnh như thế, cũng không biết tam tiểu thư Tiêu gia như thế nào. Xem trí nhớ của ta này, đã quên lục đệ ấm áp mang áo khoác cho Tiêu tam tiểu thư, còn tự mình dẫn nàng trở về, Tiêu Hữu tướng khẳng định sẽ đối xử với nàng thật tốt a.”
Ngọc Khuynh Hàn không ngừng ho khan, bỗng nhiên ho ra một ngụm máu dính trên tay áo, hắn cười khổ: “Nhị ca, thần đệ sợ phải trở về nghỉ ngơi, hôm nay chưa dùng dược… Khụ khụ, còn chưa có uống.”
“Đúng vậy, còn hộc máu, bệnh tình thật sự nghiêm trọng a.” Ngọc Khuynh Huyền khoát tay, “Quên đi, ngươi trở về đi, bản điện hạ tự mình đi một chút.”
“Vâng, thần đệ cáo lui.” Ngọc Khuynh Hàn rùng mình run rẩy rời đi, đi xa mới âm thầm xoắn đầu lưỡi, vừa rồi lưỡi bị cắn đến chảy máu.
Ngọc Khuynh Huyền nhìn thấy Ngọc Khuynh Hàn đi xa, âm lãnh nói nhỏ: “Đừng tưởng chuyện của ngươi và Ngọc Phách có thể qua mắt ta, lục đệ, ngươi vẫn nên cảm ơn bệnh tình của ngươi. Nếu ngươi không bệnh, bản điện hạ…” Còn để cho ngươi sống sao?
“Nhị ca, vốn là cùng gốc rễ, sao không cùng hỗ trợ.” Bên tai có người sâu kín nói nhỏ.
Ngọc Khuynh Huyền nhìn qua, là Ngọc Khuynh Vân.
“Tứ đệ, lỗ tai thật là tinh a.”
Ngọc Khuynh Vân nghiêm mặt nói: “Một nhà hòa thuận vạn sự hưng, anh em gần gũi đừng làm tổn hại nhau.”
“Ngươi muốn che chở lão lục?” Ngọc Khuynh Huyền đáy mắt tối đen không ánh sáng.
Ngọc Khuynh Vân nói: “Ta che chở mỗi người, không để huynh đệ chết trong tay ruột thịt.”
“Có nghĩa khí!” Ngọc Khuynh Huyền sắc mặt lạnh lùng, “Như vậy tùy ngươi, nhưng cũng đừng đắc tội với mọi người.”
“Nhị ca xin yên tâm, thần đệ cung tiễn nhị ca.” Ngọc Khuynh Vân chắp tay, không cần nhiều lời nữa.
Lúc này Ngọc Vong Ngôn đã rời xa ngự thư phòng, Sơn Tông đi theo bên cạnh, cúi đầu nói xong: “Bệ hạ lần này nổi giận lôi đình, thuộc hạ ở bên ngoài đều nghe thấy.”
“Là Ngọc Khuynh Dương tự đâm đầu vào nòng súng.” Nhắc đến Ngọc Khuynh Dương, Ngọc Vong Ngôn trong lòng lửa giận bốc lên, “Hắn cuối cùng vẫn nói muốn nạp tỷ tỷ Cẩm Sắt làm Thái tử phi.”
Sơn Tông buồn cười trào phúng: “Trách không được bị mắng, còn chạm vào nỗi đau.” Nghĩ nghĩ còn nói: “Nhưng mà một Thái tử bên ngoài tô vàng nạm ngọc, nếu khăng khăng muốn Trương Cẩm Lam, nói không chừng cũng không khó khăn.”
Đúng vậy, hắn giống như ngọc thụ lâm phong, ánh mắt ôn nhu đầy ẩn tình, lại là nam nhân biết lời ngon tiếng ngọt, đúng là khắc tinh của nữ tử si tình.
Cẩm Sắt lúc trước không phải bởi vì vậy mà vạn kiếp bất phục sao?
Ngọc Vong Ngôn lửa giận lượn lờ quanh trái tim nhưng lại đau đớn nhiều hơn, xé rách tâm tư hắn.
Sơn Tông than thở nói: “Thuộc hạ đột nhiên suy nghĩ, nếu Cẩm trắc phi có thể sống lại thì thật tốt, để cho nàng biết được cách đối nhân xử thế của Thái tử, cũng để cho nàng nhận ra một điều rõ ràng, Vương gia mới là vàng ngọc, Thái tử bên trong đã thối rữa.”
Nói đến đây, rất xa có người gọi Ngọc Vong Ngôn.
“Cẩn vương xin dừng bước!”
Ngọc Vong Ngôn nghỉ chân dừng lại, người tới là Tiêu Khác, còn dẫn theo một nam tử trẻ tuổi.
Nam tử kia Ngọc Vong Ngôn có ấn tượng, hình như là Kinh Triệu Doãn chuyên quản lý kiện tụng tư pháp thuận kinh, họ Thường danh Hiếu.
“Cẩn vương, cựu thần Tiêu Khác tham kiến Cẩn vương.”
“Vi thần Kinh Triệu Doãn Thường Hiếu, tham kiến Cẩn vương.”
Hai người hành lễ, Thường Hiếu quỳ xuống, Tiêu Khác nhìn thấy cũng nghĩ quỳ xuống.
Ngọc Vong Ngôn vội đỡ lấy Tiêu Khác.
“Nhạc phụ.”
Một tiếng gọi “nhạc phụ” làm cho Tiêu Khác hiên ngang vui sướng, vội vàng lộ vẻ thụ sủng nhược kinh cười: “Cẩn vương thật sự là đánh chết Tiêu mỗ!”
Ngọc Vong Ngôn thản nhiên cười nói: “Thi lễ nhạc phụ, không thể bỏ.”
Tiêu Khác cảm động không đứng vững, Thường Hiếu thấy ý tứ của Ngọc Vong Ngôn cũng tiếp tục khiêm tốn thấp đầu, hai tay cung kính.
Tiêu Khác nói: “Cẩn vương, tiểu nữ mấy ngày nay ở trong phủ như thế nào? Trước đó vài ngày nghe nói nàng gặp chuyện, đúng lúc cựu thần ở bên ngoài, trong lòng thực sự rất sốt ruột. Nữ quyến trong phủ cũng không tiện đến thăm, nói ra thật xấu hổ.”
Ngọc Vong Ngôn nói: “Sắt Sắt không có chuyện gì, hiện tại đã dần khang phục.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Tiêu Khác không ngừng vỗ về ngực.
Ngọc Vong Ngôn rất rõ ràng, Tiêu Khác tìm đến hắn cũng không đơn thuần là hỏi Tiêu Sắt Sắt như thế nào, mà hơn phân nửa có quan hệ cùng với Thường Hiếu.
Quả nhiên, Tiêu Khác đứng lên nói với Ngọc Vong Ngôn.
“Vị này chính là môn sinh Thường Hiếu của cựu thần, hiện tại nhậm chức dưới tay Kinh Triệu Duẫn chức Thuận kinh phủ thừa, Thường Hiếu tuổi còn trẻ nhưng rất có năng lực, phẩm hạnh đoan chính, xử sự liêm khiết, chức vị Thuận kinh phủ đối với nhân tài như hắn cũng không được trọng dụng, cựu thần muốn cùng bệ hạ dẫn tiến hắn, bất hạnh là con đường không đủ.”
Ngọc Vong Ngôn trầm mặc giây lát nói: “Thường phủ thừa làm quan cẩn trọng, bổn vương có thể nghe thấy, đúng thật là một nhân tài.”
Tiêu Khác sắc mặt vui vẻ, “Cẩn vương nguyện ý dẫn hắn tiến cử cho bệ hạ?”
“Bây giờ không phải thời điểm.”
“Vậy… Vậy thì khi nào? Mong Cẩn vương chỉ điểm.”
Ngọc Vong Ngôn nói: “Trước tiên làm ra chút chuyện, đến lúc đó không cần bổn vương tiến cử người tài, chỉ cần làm cho bệ hạ chú ý, bổn vương có cơ hội nói bóng nói gió, hết thảy đều thuận theo đó, cũng không để người ta nắm được đầu câu chuyện.”
Tiêu Khác chắp tay nói: “Vậy làm phiền Cẩn vương, có cơ hội, cựu thần bên này đợi mệnh lệnh.”
“Thần Thường Hiếu khấu tạ Cẩn vương.” Thường Hiếu thi lễ.
Ngọc Vong Ngôn ý bảo bọn họ không cần nói thêm nữa, Tiêu khác lập tức đem Thường Hiếu rời đi, không có đề cập tình huống Tiêu Sắt Sắt.
Tất cả Sơn Tông đều xem trong mắt, không khỏi thở dài: “Phụ thân Vương phi thật sự bạc tình, giống như trong mắt chỉ có vinh hoa và quyền lực Tiêu phủ.”
Ngọc Vong Ngôn bình tĩnh nói: “Hắn chính là như vậy.”
“Thế sao Vương gia còn sáng khoái đáp ứng?” Sơn Tông lộ ra tò mò cười yếu ớt.
Ngọc Vong Ngôn lạnh lùng nói: “Thưởng Hiếu cũng có chút tài năng, đợi tìm được thời cơ, bổn vương cho hắn một chức quan ở Đại Lý tự.”
“Hiện tại vị đại nhân nhậm chức Đại Lý tự kia hình như là cùng một phe với Thái tử….” Sơn Tông lập tức hiểu được, đem Thái tử đặt cùng một phe với người Tiêu Khác, đồng thời làm suy yếu thế lực của Thái tử, ở giữa làm người một nhà với đủ loại quan lại.
Sơn Tông lanh lẹ cười nói: “Như vậy rất tốt, Thái tử cùng một phe với quan lại, cũng chỉ trách bọn họ rất sốt ruột, bệ hạ còn tại vị mà đã muốn dựa vào Thái tử, chấp nhận chịu thua.”
Cẩn vương phủ.
Không khí tân niên dày đặc, tuy nói trong phủ thanh tịnh, nhưng người bận rộn như trước vẫn không ít.
Hôm nay vết thương cũ của Tiêu Sắt Sắt tái phát, y nữ vội dùng thuốc tốt hơn, mới không để tình hình chuyển biến xấu.
Tiêu Sắt Sắt nằm trên giường, cũng không luyện tập trúng sáo, chỉ đành kêu Lục Ý cẩm bản <nhật ký thần linh> đến xem, bên trong người kể những chuyện kỳ quái, Tiêu Sắt Sắt nhìn thấy nhưng lại cảm giác đã biết được cảnh ngộ tá thi hoàn hồn.
Đến buổi trưa, Tiêu Trí Viễn đến Cẩn vương phủ, đến trước giường của Tiêu Sắt Sắt.
“Tỷ tỷ.” Tiêu Trí Viễn trong tay ôm một gói thuốc lớn.
“Tỷ tỷ, là lão thái thái bảo ta tới đưa thuốc.”
Tiêu Trí Viễn đem gói thuốc giao cho Lục Ý, tiếp theo ngồi xuống giường, “Tỷ tỷ, ngươi thế nào? Sao hôm nay lại không đứng dậy, là không thoải mái sao?”
Tiêu Sắt Sắt lắc đầu, “Ta có chút mệt mỏi nên muốn nằm nghỉ ngơi, không có gì.”
“Không có gì là tốt, ta rất lo lắng cho tỷ, còn hy vọng tỷ cùng tỷ phu lại mặt, ta đã lâu không gặp tỷ.”
Tiêu Sắt Sắt trong lòng thở dài, bản thân cũng đến Cẩn vương phủ không lâu, Trí Viễn nhất đinh rất cô đơn, mới có thể cảm thấy sống một ngày như một năm.
Tiêu Sắt Sắt cười nói: “Trí Viễn không phải nói là cố gắng đọc sách, thi đậu công danh sao? Muốn làm được đại sự nhất định phải chịu được quạnh quẽ.”
“Tiết di nương cũng nói như vậy.” Tiêu Trí Viễn đáy mắt rõ ràng phát sáng, tiếp theo lại có chút nghi hoặc, “Tỷ tỷ, sao ta cảm thấy ngươi trưởng thành hơn rất nhiều, có phải bệnh ngốc đã tốt hơn?”
Tiêu Sắt Sắt cắn ngón tay, “Ta muốn ăn kẹo đường…”
Lục Ý không nói gì, đành phải đem điểm tâm lấy ra lần nữa, chia cho hai tỷ đệ.
Tiêu Trí Viễn thấy Tiêu Sắt Sắt vui vẻ ăn, cũng không tiếp tục hỏi.
Một khắc sau, gia đinh Tiêu phủ thúc dục Tiêu Trí Viễn trở về, Tiêu Trí Viễn cáo từ.
Tiêu Sắt Sắt cùng Lục Ý ăn cơm trưa, nghỉ ngơi một lát Ngọc Vong Ngôn đã trở lại.
“Vương gia.” Tiêu Sắt Sắt chậm rãi chống giường ngồi dậy.
Ngọc Vong Ngôn thấy thế, bước chân đi tới nhanh hơn, cùng Lục Ý nâng Tiêu Sắt Sắt dậy. Ngọc Vong Ngôn cầm gối kê phía sau nàng, để Tiêu Sắt Sắt dựa vào.
“Đã ăn xong?” Hắn hỏi.
Tiêu Sắt Sắt gật đầu, “Ăn rồi, còn ăn kẹo đường, rất ngon.”
“Kẹo đường còn không?” Ngọc Vong Ngôn hỏi Lục Ý.
“Hồi bẩm Vương gia, kẹo đường… Không nhiều lắm, tiểu thư ăn gần hết rồi.”
“Bổn bương lại sai người mua về.”
Lục Ý nhanh chóng nói: “Vương gia có phải không nên mua nhiều? Tiểu thư ăn nhanh như vậy, sẽ bị sâu răng!”
Tiêu Sắt Sắt ủy khuất nói: “Ta không có…”
Lục Ý ngượng ngùng nói: “Ta cũng là lo lắng thôi, tùy răng tiểu thư đã thay răng, nhưng Lục Ý vẫn sợ răng tiểu thư vẫn như đứa trẻ vậy!”
Ngọc Vong Ngôn bình tĩnh nói: “Ngươi trông tiểu thư nhà ngươi nhiều một chút là được.”
“Được rồi được rồi.” Lục Ý thè lưỡi, đi rót cho Ngọc Vong Ngôn chén nước, líu ríu nói: “Vương gia hôm nay trở về thật sớm, trong triều có chuyện gì sao? Có phải chưa ăn cơm a.”
Tiêu Sắt Sắt liếc nhìn Lục Ý một cái. Nha đầu kia thắc mắc cũng thật nhiều, muốn nói cái gì, cũng không nên tùy ý hỏi chuyện trong triều.
Ngọc Vong Ngôn cũng biết thói quen lắm lời của Lục Ý, nói: “Bắc Ngụy tiếp cận là chuyện khó giải quyết, sau lại cùng bổn vương và các vị hoàng tử đi ngự thư phòng làm luận cùng bệ hạ.”
“A? Nghiêm trọng như vậy!” Lục Ý kinh hô, lo lắng hỏi:” Bắc Ngụy có đánh vào hay không? Nghe nói người ở quốc gia bọn họ văn hóa không rành, nhưng là có thể đánh!”
Ngọc Vong Ngôn không hề để ý Lục Ý, nhìn thấy Tiêu Sắt Sắt vẻ mặt khó hiểu cùng ngu dại, không biết như thế nào lại khiến cho Ngọc Vong Ngôn nghĩ đến gương mặt phong lưu tao nhã của Ngọc Khuynh Dương.
Hai khuôn mặt rõ ràng khác biệt, nhưng đại khái đều đang giả vờ, một cái dùng che giấu trí tuệ cùng mục đích làm cho người ta không phòng bị, người kia lại giả vờ tốt đẹp ôn nhu, trừ lần đó ra còn lộ vẻ thối rữa cùng vô năng.
Lúc này Lục Ý đã lui ra ngoài, Ngọc Vong Ngôn không khỏi cười khổ: “Ngọc Khuynh Dương hôm nay cùng bệ hạ nói, muốn kết hôn cùng tỷ tỷ Cẩm Sắt Trương Cẩm Lam làm Thái tử phi.”
Tiêu Sắt Sắt hai mắt mở lớn, nháy mắt tựa như sấm sét giữa trời quang, không kiềm chế được nhổ ra ngụm khí.
Ý thức được bản thân phản ứng quá lớn, nhưng cũng không kịp thu hồi, Tiêu Sắt Sắt chỉ đành phải giật mình nói: “Ngọc Khuynh Dương là Thái tử, Thái tử phi không phải là Cẩm Sắt tỷ tỷ sao?”
Ngọc Vong Ngôn nói: “Cẩm Sắt là Trắc phi Ngọc Khuynh Dương.”
“Trắc phi…” Tiêu Sắt Sắt giữ chặt cổ tay áo Ngọc Vong Ngôn, “Giống như là Sử trắc phi tỷ tỷ hay sao?”
Lông mày Ngọc Vong Ngôn khóa chặt, nghĩ vẫn là gật gật đầu.
“Vì sao lại muốn kết hôn cùng Cẩm Lam tỷ tỷ… Cẩm Sắt tỷ tỷ là rời xa nhà, Thái tử không tính toán chờ Cẩm Sắt tỷ tỷ sao?”
Ngực Ngọc Vong Ngôn đau nhức, có loại gian nan bi ai cắt đứt hắn, mà Tiêu Sắt Sắt giờ phút này là bộ dáng ngu dại, như là rót thêm vào chỗ đau của hắn, thống khổ vạn phần.
Ngọc Vong Ngôn nắm tay nói: “Cẩm Sắt sẽ không trở lại.”
“Cẩm Sắt tỷ tỷ không trở lại?” Tiêu Sắt Sắt hỏi, lo lắng dưới đáy mắt đã bắt đầu ẩm ướt.
Không ai biết, giờ phút này thống hận bản thân mình như thế nào, hận bản thân lần thứ hai vạch chỗ đau của Ngọc Vong Ngôn, hận bản thân giả ngu, cứ như vậy làm tổn thương người si tình trước mặt.
Nàng không nên cứ như vậy!
Tiêu Sắt Sắt đột nhiên nhắm mắt, ngăn nước mắt dừng lại.
Nàng nắm góc chăn, run rẩy nỉ non: “Vương gia, chàng không cần thương tâm, là ta không đúng, ta vốn không nghĩ để cho chàng thương tâm…”
Ngọc Vong Ngôn nháy mắt tim đập nhanh, bởi vì Tiêu Sắt Sắt trước và bây giờ hoàn toàn tương phản.
Trong giây lát nảy lên sự hoài nghi mãnh liệt hơn so với trước.
Nàng không phải ngốc tử.
Nàng hóa ra giả ngu.
Hắn nên không nương tay mà vạch trần nàng, chất vấn mục đích của nàng. Nhưng vì sao nhìn thấy nàng thống khổ, tang thương, hối hận tràn ngập ánh mắt, trong đâu hắn lại hiện ra khuôn mặt khác?
“Ta lo lắng cho Cẩm Lam tỷ tỷ.” Tiêu Sắt Sắt cúi đầu, dùng tiếng nói run rẩy, cúi đầu nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
“Ta lo lắng cho Cẩm Lam tỷ tỷ sẽ bị lừa giống như Cẩm Sắt tỷ tỷ, sau đó là hết hy vọng cùng hối hận…”
“Nàng…” Ngọc Vong Ngôn không thể tin tưởng nhìn chằm chằm Tiêu Sắt Sắt.
Giờ phút này hắn nói không nên lời, trong lòng quanh quẩn nhiều cảm xúc, những cảm xúc này quá phức tạp, làm cho hắn không dám làm rõ.
Cảm thấy cử chỉ điên rồ của mình, nhìn thấy nàng nghĩ đến Cẩm Sắt, như vử chỉ điên rồ này đối với Ngọc Vong Ngôn mà nói quả thực rất đáng sợ, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ thấy bóng dáng Cẩm Sắt trên một nữ nhân khác.
“Vương gia, tay chàng…”
Tiêu Sắt Sắt nâng tay lên, con ngươi đa tình yên tĩnh, lóe ra đau lòng vô tận.
“Sao tay chàng lại bị thương.”
Nàng cầm tay Ngọc Vong Ngôn, bàn tay thô ráp, khớp xương rõ ràng, có một vết xước màu đỏ rõ ràng.
“Là lúc đó, không cẩn thận bị thương.”
Là lúc đó?
Ngọc Vong Ngôn khóa mày, nhìn ánh mắt Tiêu Sắt Sắt, đột nhiên có một cơn tức giận đâm thẳng vào lòng, bản thân hỗn loạn cùng trách cứ thống hận, làm cho sát khí nổi lên quanh thân Ngọc Vong Ngôn.
Hắn lạnh lùng bỏ tay Tiêu Sắt Sắt ra, phẩy tay áo bỏ di.
Gió lạnh mùa đông thổi trên mặt, như là dao cắt, nhưng sự thống khổ này, Ngọc Vong Ngôn chết lặng vì không thể phát hiện.
Băng tuyết giao hòa trong hồ, hắn đứng ven hồ ở đình bát giác, y phục gấm Tứ Xuyên bay rối loạn, cổ tay áo bị hắn nắm chặt làm xuất hiện nếp nhăn.
Tiêu Sắt Sắt.
Cái tên này càng làm cho nỗi lòng Ngọc Vong Ngôn hỗn loạn.
Nàng không có ác ý với hắn, hắn biết, nhưng nàng che giấu nhiều thứ, hắn vì sao không dùng lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc để vạch trần nàng?
Chính là bởi vì, ánh mắt của nàng cực kỳ giống với Cẩm Sắt trước khi chết?
“Buồn cười!”
Ngọc Vong Ngôn đập tay lên bàn đá.
Hắn cười bản thân mình lại vì một chút lien tưởng mà có thái độ mềm mại đối với Tiêu Sắt Sắt.
Hắn nhất định là vì nhớ nhung Cẩm Sắt, mới vướng vào ma chướng nhìn thấy được Cẩm sắt trên người nàng.
Nhưng Cẩm Sắt rõ ràng đã chết, lại có quan hệ gì với Tiêu Sắt Sắt?
Ngọc Vong Ngôn thở ra một hơi nặng nhọc.
Đại khái… Đều do loại tình cảm nhớ nhung gây ra a.
Nhắm mắt lại, Ngọc Vong Ngôn trấn an nỗi lòng sau thời gian một chén trà nhỏ, lại trợn mắt, con ngươi màu đồng thâm trầm, lúc ấm lúc lạnh, bình tĩnh bức người.
Hắn gọi Sơn Tông, lạnh lùng nói: “Theo dõi Tiêu Sắt Sắt, nàng giả ngốc che giấu ở Vương phủ, chắc chắn có mục đích.”
Sơn Tông nghĩ nghĩ, chắp tay nói: “Vương gia, tránh đêm dài lắm mộng, hay là…” Trong mắt hiện lên sát ý.
“Không nên động vào nàng, cho dù là mặt mũi Tiêu Khác.” Ngọc Vong Ngôn yên lặng một lát, thở dài: “Huống chi bổn vương không có cảm giác nàng có ác ý, nàng cũng là bằng hữu của Cẩm Sắt khi còn sống.”
Sơn Tông vuốt cằm, cung kính chắp tay, con mắt mỉm cười, khóe môi sắc bén lạnh lùng, lập tức dặn dò đám người dưới tay sự phân phó của Ngọc Vong Ngôn.
Trong phòng, Tiêu Sắt Sắt tựa vào gối, hung hăng nắm góc chăn.
Nàng không biết vì sao Ngọc Vong Ngôn tức giận bỏ đi, nhưng mà bản thân biết rõ, hắn đã nhìn thấu mình.
Nàng cũng không biết vì sao Ngọc Vong Ngôn lại không vạch trần nàng.
Lúc này trong lòng bế tắc, nghĩ đến tỷ tỷ Cẩm Lam, Tiêu Sắt Sắt tâm phiền ý loạn (*). Nàng thực sự sợ hãi Ngọc Khuynh Dương lại từ Trương Cẩm Lam lấy thêm thứ gì, ngọc bội của mình, có thể Trương Cẩm Lam cùng phụ thân Trương Tiềm biết gì đó.
* phiền muộn trong lòng.
“Tiểu thư tiểu thư, vừa rồi Vương gia làm sao vậy?”
Lục Ý từ bên ngoài chạy vào, một bên kinh hô: “Nô tỳ ở bên ngoài chờ hai người nói chuyện, sao Vương gia lại nổi giận đùng đùng đi ra? Nô tỳ gọi nhưng Vương gia không để ý nô tỳ, chỉ liếc mắt nhìn nô tỳ một cái, sắc mặt rất dọa người.”
“Không có gì, Lục Ý, ngươi đi lấy kẹo cho ta.” Tiêu Sắt Sắt dường như không có việc gì phân phó Lục Ý.
“Được rồi được rồi, lại là kẹo, kèo đường này tiểu thư ăn thật nhanh.”
Lục Ý dở khóc dở cười oán giận, lấy hộp kẹo, cầm ra một khối bánh mè, đưa cho Tiêu Sắt Sắt.
Tiêu Sắt Sắt đón nhận bánh mè, ăn từ từ, hương vị ngọt ngào của bánh và mè tan trong miệng, làm tiêu tan cay đắng ở ngực nàng.
Lúc trước giả vờ ngốc, nàng trở nên rất thích ăn ngọt.
Nhưng từ nay về sau, nàng nghĩ rằng Ngọc Vong Ngôn sẽ không bao giờ quan tâm đến đồ ăn vặt của nàng nữa.
Mấy ngày sau, vết thương của Tiêu Sắt Sắt chuyển biến tốt đẹp một lần nữa. Thuốc mà Tiêu Trí Viễn đưa đến hiệu quả không tồi, Tiêu Sắt Sắt lại có thể đi bộ, nhưng miệng vết thương luôn đau âm ỷ, làm cho nàng liên tiếp nhíu mày.
Mười lăm tháng giêng, lễ hội Thượng Nguyên.
Thuận kinh ngày này hằng năm đều có hội đèn lồng.
Trước kia Tiêu Sắt Sắt cùng tỷ tỷ Trương Cẩm Sắt trở thành tiểu thư nhà quan, cùng đi trên đường chơi đùa ngày hội. Ăn mấy món ăn vặt, xem hoa đăng, châu ngọc đầy đường, tiếng nói cười vui vẻ.
Hiện giờ đã trở thành Vương phi, lại không được ra khỏi phủ. Ngọc Vong Ngôn dựa theo thói quen lúc ở Tấn vương phủ, mở tiệc rượu, gọi Tiêu Sắt Sắt cùng nhóm tiểu thiếp tham gia.
Lần này gia yến, Ngọc Vong Ngôn cùng Tiêu Sắt Sắt ngồi ở ghế chủ vị, ở dưới là các tiểu thiếp.
Sử trắc phi ngồi đầu tiên ở phía bên tay trái, tiếp theo là nhóm tiểu thiếp, không ngừng nói lời khen tặng, kính rượu Ngọc Vong Ngôn.
Trăng tròn ngoài cửa sổ, Tiêu Sắt Sắt nhìn thấy, trong lòng thiếu cái gì, cúi đầu dùng thìa múc bánh trôi nước.
Mới ăn một ngụm, đã nghe thấy hơi thở của độc rết đỏ trên người Ngọc Vong Ngôn.
Tiêu Sắt Sắt vội buông bánh trôi nước, lấy ly rượu trong tay Ngọc Vong Ngôn, uống hết.
“Sắt Sắt, nàng làm gì vậy?” Ngọc Vong Ngôn hỏi.
Tiêu Sắt Sắt nói: “Uống rượu không tốt.”
“Hôm nay là tết Nguyên tiêu.”
“Cũng không được.” Tiêu Sắt Sắt đem ly rượu đã uống hết đặt lại trên bàn. Rết đỏ kích động, thời điểm này uống rượu sẽ rất nguy hiểm.
Bởi vì hai người nói chuyện dùng âm thanh rất nhỏ, nhóm tiểu thiếp không nghe thấy gì, chỉ nhìn thấy khung cảnh hiện giờ rất chói mắt.
Sử trắc phi lần trước vì Tiêu Sắt Sắt mà mất mặt, hơn nữa người sau lưng xem Tiêu Sắt Sắt là cái đinh trong mắt, nàng không muốn Tiêu Sắt Sắt sống dễ chịu.
Nàng ta bưng ly rượu đứng lên, dịu dàng như hoa sen bước tới, đi tới trước mặt Ngọc Vong Ngôn, phúc thân kính rượu.
“Vương gia, ngày hội Thượng Nguyên, thiếp thân cùng ngài chúc mừng.”
Hương rượu bay đến chóp mũi Ngọc Vong Ngôn, độc rết đỏ bạo động, chỉ một chút mùi rượu cũng làm Ngọc Vong Ngôn khó chịu.
Hắn đang muốn rời bữa tiệc, bên cạnh Tiêu Sắt Sắt đoạt lấy ly rượu của Sử trắc phi, uống cạn.
“Vương phi ngươi!” Sử trắc phi hô.
Tiêu Sắt Sắt một hơi uống cạn, nói: “Vương gia mệt mỏi, ngươi muốn uống rượu, ta uống với ngươi!”
Sử trắc phi mù mịt.
Ngọc Vong Ngôn kinh ngạc nhìn Tiêu Sắt Sắt. Nàng thấy hắn khó chịu, nên mới không cho hắn uống rượu? Nhưng chuyện độc rết đỏ đáng lẽ nàng không biết, là trùng hợp?
Sử trắc phi oán độc nói: “Vương phi, Vương gia còn chưa nói mình thoải mái, ý tứ của ngài là sao?” Tiếp theo lại điềm đạm đáng yêu năn nỉ Ngọc Vong Ngôn, “Vương gia, thiếp thân chỉ là muốn chúc phúc, vì sao lại bị Vương phi gây khó dễ.”
Thấy nàng cố làm ra vẻ, Tiêu Sắt Sắt không tính toán chừa lại mặt mũi cho nàng, dương tay ném ly rượu về phía dưới chân Sử trắc phi.
“Đi rót đầy ly rượu, ta uống với ngươi!”