• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ nước như băng lạnh thấu xương, nháy mắt Sử trắc phi bị ngâm ướt, cái lạnh làm răng nàng run lên.

Sử trắc phi hô: “Cứu ta, nhanh cứu ta lên!”

Nhóm tiểu thiếp lúc này còn đang ngây người, không nghĩ rằng Tiêu Sắt Sắt lại đá Sử trắc phi, tâm tình tiểu hài tử, cái gì cũng không báo trước, nói đá liền đá.

“Cứu ta, các ngươi nhanh cứu ta lên a!” Sử trắc phi không biết bơi, không ngừng nặng nề giãy dụa, uống vào vài ngụm nước lạnh.

Tỳ nữ cùng hai tiểu thiếp muốn cứu, nhưng Sử trắc phi giãy dụa rất lợi hại, mấy người không nắm được tay nàng, bối rối nửa ngày cũng không đem được người lên, mấy người còn lại sợ nước nên động tác chần chừ. Còn có thị thiếp bàng quan lén nói nhỏ, nói cá cược phải chấp nhận chịu thua, chuyện này cũng không có biện pháp.

Mà Sơn Tông cùng Ngọc Phách đế cơ, lại thờ ơ.

“Cứu mạng! Cứu mạng a! Khụ khụ, khụ khụ….” Sử trắc phi thấy bản thân đang dần chìm xuống, không biết uống mấy ngụm nước, cả lồng ngực lạnh như băng, hô hấp cực kỳ khó khăn.

Sơn Tông ôm khủy tay bất động, tầm mắt nhìn về phía cách đó không xa, thấy Ngọc Vong Ngôn hồi phủ, xa xa ôm quyền với Ngọc Vong Ngôn.

“Sao lại thế này.” Ngọc Vong Ngôn đến gần, nhìn Sử trắc phi trong nước, lại nhìn mọi người.

Nhóm tiểu thiếp vội vàng nâng váy hành lễ với hắn, “Thiếp thân tham kiến Vương gia.”

“Đường huynh.” Ngọc Phách đế cơ cười xinh đẹp, “Chờ huynh đã lâu, cuối cùng cũng hồi phủ.”

Sơn Tông nói chi tiết: “Là Sử trắc phi cùng Vương phi tỷ thí nhạc cụ, ai thua sẽ nhảy vào hồ, giống như Vương gia chứng kiến, đây chính là kết quả cuộc tỷ thí. Đương nhiên Sử trắc phi không muốn ngâm hồ, là bị Vương phi đá xuống.”

Ngọc Vong Ngôn liếc mắt Tiêu Sắt Sắt một cái, nàng trở về khuôn mặt tươi cười khờ dại, cắn cắn ngón tay. Ngọc Vong Ngôn con ngươi sáng lên khác thường, nói với Sơn Tông: “Cứu người lên.”

“Vâng.”

Sơn Tông vỗ tay ba cái, lập tức có thị vệ như gió chạy đến, nhóm tiểu thiếp cả kinh cùng lui về sau. Bọn thị vệ rất nhanh đã giữ chặt Sử trắc phi, đem nàng kéo lên. Nàng ta bị đông lạnh sắp mất đi tri giác, hô hấp cũng cực kỳ khó khăn, thấy Ngọc Vong Ngôn liền than thở khóc lóc.

“Vương gia! Thiếp chịu ủy khuất thật lớn!” Sử trắc phi nhào tới lòng ngực Ngọc Vong Ngôn, “Nước lạnh như vậy, Vương phi lại đá thiếp vào hồ, thiếp thân sao chịu được!”

Ngọc Vong Ngôn đẩy Sử trắc phi ra, để tỳ nữ đỡ nàng, ánh mắt nhìn thẳng về trùng sáo của Tiêu Sắt Sắt, thản nhiên nói: “Nàng chỉ là tâm tình như đứa nhỏ, không biết nặng nhẹ, còn ngươi, vì sao lại phải cùng nàng tỷ thí?”

“Là Vương phi khiêu khích thiếp thân.” Sử trắc phi khóc như hoa lê đái vũ, “Vương gia, ngươi xem trên mặt thiếp thân đều bị Vương phi đánh sưng lên, bọn tỷ muội đều nhìn thấy, là Vương phi tự mình tát thiếp thân một cái.”

Tiêu Sắt Sắt giống như không nghe thấy, tập trung tinh thần đùa nghịch trùng sáo, cũng không để Lục Ý nói chuyện. Người muốn phóng đại câu chuyện, tự nhiên sẽ bị lộ bởi lời nói dối, bản thân mình không cần giải thích.

Quả thực Ngọc Phách đế cơ nói: “Đường huynh, sự tình không giống như Sử trắc phi nói.”

Sơn Tông cũng nói: “Toàn bộ quá trình thuộc hạ đều thấy, Vương phi cùng Lục Ý cô nương ở trong đình nghỉ chân, là Sử trắc phi cùng mấy tiểu chủ khiêu khích trước, tát Lục Ý cô nương một cái, còn muốn tỷ thí cùng Vương phi, ai thua sẽ nhảy vào hồ. Vương phi chỉ là nhìn thấy Lục Ý cô nương bị đánh nên đồng ý. Cuộc tỷ thí vừa rồi quả thực rất phấn khích, Vương gia không được thấy nên có chút đáng tiếc a.”

Ngọc Vong Ngôn gương mặt lộ vẻ kinh ngạc, híp mắt nhìn Tiêu Sắt Sắt. Đối với kết qua trận tỷ thí này, hắn tự nhiên rất kinh ngạc, nhưng trời sinh bản tính lạnh lùng, nội tâm ít nói, vẻ kinh ngạc này biểu hiện trên khuôn mặt rất rõ ràng.

“Vương gia…” Sử trắc phi run run đứng thẳng, biết bản thân đuối lý, đành phải dùng chiêu đáng thương nhu nhược, nghĩ rằng muốn chiếm sự thương tiếc của Ngọc Vong Ngôn. Tuy nhiên lúc này toàn bộ lực chú ý của Ngọc Vong Ngôn đều rơi trên người Tiêu Sắt Sắt. Sử trắc phi trong long phẫn hận, khóc thê thảm vô cùng.

“Dẫn chủ tử ngươi trở về.” Ngọc Vong Ngôn nói với tỳ nữ của Sử trắc phi, tiếp theo nói với nhóm tiểu thiếp: “Vương phi tuy rằng ngu dại, nhưng nàng là chính phi. Chuyện tình như vậy, lần sau không được lặp lại lần nữa.”

Nhóm tiểu thiếp trong lòng ảm đạm, chỉ vâng dạ đáp: “Thiếp thân ghi nhớ trong lòng.”

“Đều lui ra đi.” Ngọc Vong Ngôn liếc mắt một cái cũng không nhìn các nàng.

Sử trắc phi không thể dùng từ ngữ để miêu tả sự phẫn hận trong đáy lòng, chỉ là nếu nơi này không có ai, nàng nhất định xông lên cắt đứt cổ Tiêu Sắt Sắt.

Dưới ánh mắt sắc bén của Sơn Tông, nhóm tiểu thiếp bất mãn rời đi, Sử trắc phi cũng ở trong đó, liên tục hắt xì, chật vật không chịu nổi.

Ngọc Phách đế cơ tâm tư thông minh, cười nói với Ngọc Vong Ngôn: “Đường huynh nhất định có chuyện muốn nói với Vương phi, ta về chính sảnh chờ huynh trước. Sơn Tông đại nhân, phiền ngươi đưa ta tới chính sảnh.”

“Tuân chỉ đế cơ.” Sơn Tông chắp tay, dẫn Ngọc Phách đế cơ rời đi.

Trong đình bát giác, hiện tại chỉ còn Ngọc Vong Ngôn, Tiêu Sắt Sắt và Lục Ý.

Lục Ý nửa bên mặt đã sưng phù, Ngọc Vong Ngôn để nàng về phòng bôi thuốc, Lục Ý lo lắng cho Tiêu Sắt Sắt, giằng co hồi lâu mới nghe được mệnh lệnh của Ngọc Vong Ngôn, mỗi bước đi đều rất cẩn thận.

Tiêu Sắt Sắt vui vẻ cười, vẫy tay với Lục Y, tiếp theo đi đến trước mặt Ngọc Vong Ngôn.

“Vương gia, kẹo đường chàng mua cho ta ăn rất ngon!”

Ngọc Vong Ngôn đáy mắt sáng lạnh, hơi hơi ấm một chút, nhưng vẫn còn chút hàn. Hắn lấy trùng sáo trong tay Tiêu Sắt Sắt, nhẹ nhàng hỏi: “Nàng dùng cái này để thắng?”

“Đúng vậy, Ngọc Phách đế cơ nói ta thổi rất hay.” Tiêu Sắt Sắt khờ dại nói: “Sử trắc phi tỷ tỷ nói, ai thua sẽ nhảy vào hồ. Ta thấy nàng ta xấu lắm, mắng nàng ta là chó nhỏ, thế nhưng nàng ta còn chán ghét, ta liền đá vào hồ.”

“Ừ, về sau đừng như vậy nữa.” Ngọc Vong Ngôn không có trách cứ Tiêu Sắt Sắt, ngược lại là Sử trắc phi, đáy mắt lạnh lùng.

Đêm qua nghe Sơn Tông báo cáo, lúc điều tra bối cảnh đằng sau của bọn nữ tử, phát hiện có một người quê quán ở Hồ Dương, người nọ chính là Sử thị.

Người Hồ Dương, tiểu thiếp mới tới, lại có địch ý với Tiêu Sắt Sắt… Ba điểm khả nghi đều tập trung trên người Sử thị, làm cho Ngọc Vong Ngôn không thể không hoài nghi, nội gián bí mật truyền tin ám sát Tiêu Sắt Sắt rất có khả năng là Sử thị, cũng có khả năng nàng ta mua chuộc A Viên, đem chén thuốc cho Tiêu Sắt Sắt dùng.

Dĩ nhiên Sử thị hiềm nghi rất lớn, chẳng lẽ Tiêu Sắt Sắt không có điểm đáng ngờ?

Cho dù nàng quen thuộc âm luật, nhưng có thể đánh bại Sử thị, nhất định cũng không tầm thường.

Ngọc Vong Ngôn nhớ tới lúc hắn sắp hồi phủ, nghe thấy tiếng ve kêu quỷ dị, đúng là truyền đến từ phía sau hồ, dường như còn có âm thanh của sáo gốm. Mà thời điểm hắn về phủ, tiếng ve cùng sáo dần dần lắng xuống.

Con ngươi đẹp đẽ như đá ngọc, đồng tử tối đen, Ngọc Vong Ngôn hỏi: “Khúc nhạc của nàng, có thể kéo tiếng ve vào đông?”

Tiêu Sắt Sắt trong lòng căng thẳng, biết Ngọc Vong Ngôn tâm tư mẫn cảm, nghi hoặc nàng. Lắc đầu, trâm ngọc trai tua rua trên búi tóc phát ra tiếng, Tiêu Sắt Sắt mê hoặc hỏi: “Tiếng ve… Là cái gì?”

“Nàng không biết ve là gì?”

“Ve…. Ta biết, thời điểm còn ở nhà, quản gia bá bá còn bắt cho ta, ta còn leo lên cây lấy trứng chim, sau có còn có một con điểu điểu chui ra rất đáng yêu.” Tiêu Sắt Sắt đáy mắt rạng rỡ, rõ ràng mang theo vui đùa, tiếp theo lại không vui: “Đã lâu rồi cũng chưa thấy điểu điểu, Tiết di nương nói, mùa đông không có điểu, chim sẻ lại càng ít, ta muốn bắt điểu điểu.”

Ngọc Vong Ngôn thấy thế, không hề hỏi, Sơn Tông bên kia đã từng kể lại cho hắn. Nhưng về việc này, dưới đáy lòng lại nổi lên hoài nghi với Tiêu Sắt Sắt, hắn nói: “Thời điểm bổn vương về phủ mơ hồ nghe được khúc nhạc nàng vừa thổi, nhưng không được hoàn chỉnh, nàng lại thổi thêm lần nữa được không?”

Tiêu Sắt Sắt trong lòng khẩn trương. Nàng vừa mới thổi khúc thứ ba của <Vạn cổ đi theo>, vào mùa đông có thể gọi tới côn trùng của những mùa khác. Giờ phút này trước mặt Ngọc Vong Ngôn, còn muốn kéo tiếng ve về lần nữa có ổn không?

Tiêu Sắt Sắt đem trùng sáo đến bên môi, đứng lên thổi. Lần đầu cảm giác bộ dáng rất bối rối, đại não trống rỗng, như máy móc thổi khúc nhạc kia.

Nàng không dám nhìn thẳng mắt Ngọc Vong Ngôn, sợ chột dạ, nhưng lúc sau con ngươi Ngọc Vong Ngôn lại kích động gợn sóng, ánh mắt dừng trên tay Tiêu Sắt Sắt.

Mười ngón tay xanh nhạt, gần như sắp bị đông lạnh.

“Không cần thổi lại.” Ngọc Vong Ngôn ý bảo Tiêu Sắt Sắt dừng lại, “Trời mùa đông giá rét, bổn vương đưa nàng về phòng.”

“Vương gia?” Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc chớp mắt mấy cái.

“Tay đã đỏ vì lạnh.”

Tiêu Sắt Sắt thân mình cứng đờ, uất ức trong lời nói cũng áy náy vạn phần. Hôm nay nàng vốn không nên để lộ, nhưng bởi vì không nhìn được Lục Ý chịu ủy khuất, mới ra hạ sách thi đấu cùng Sử trắc phi. Nàng biết làm vậy có hậu quả gì, Ngọc Vong Ngôn sinh nghi, mà nàng, dùng nhiều lời nói dối thì càng dễ lộ ra sơ hở.

Nhưng Tiêu Sắt Sắt không nghĩ đến, bởi vì bàn tay nàng đỏ vì lạnh, Ngọc Vong Ngôn liền buông tha không vạch trần nàng, hắn rõ ràng có thể lớn tiếng chất vấn.

“Đi về sưởi ấm trước.” Ngọc Vong Ngôn vừa nói vừa đi lên trước, lại thấy Tiêu Sắt Sắt thờ ơ, lại quay lại nắm tay nàng, “Vết thương nàng vừa mới tốt lên, phải tĩnh dưỡng thân mình, ít đi ra ngoài trúng gió.”

Tiêu Sắt Sắt không nói gì, cảm thấy vừa chua xót vừa ấm áp.

Cứ để Ngọc Vong Ngôn nghi ngờ nàng đi, nàng cũng không cố ý che lấp. Chỉ vì nàng tin tưởng, Ngọc Vong Ngôn sẽ không thương tổn nàng.

Nhưng mà hắn không tổn thương nàng thì sao? Nàng không thể nói mình là Trương Cẩm Sắt, cho dù hắn tin tưởng, chuyện nàng là nội gián phản quốc sẽ liên lụy đến hắn.

Đưa Tiêu Sắt Sắt trở về phòng, Ngọc Vong Ngôn xem xét chậu than, không phát hiện có tai họa ngầm, lúc này mới trở ra khỏi phòng.

Một đường đi đến sảnh chính, mặt mày nhăn lại như ngọn núi cao, trong lòng suy nghĩ hỗn loạn.

Vừa rồi Tiêu Sắt Sắt vì hắn thổi khúc nhạc, tuy chỉ nghe được một chút, nhưng cũng có thể nhận ra phong cách sắp xếp âm luật một cách hoàn chỉnh như thế này, chỉ có thể là âm điệu của Tương quốc thượng cổ.

Điều này không khỏi làm cho Ngọc Vong Ngôn nhớ tới, trước kia Hà phu nhân của Trương thái bộc cũng rất am hiểu thổi sáo gốm, hơn nữa còn rất yêu thích làn điệu Tương quốc thượng cổ. Phụ vương cũng từng đề cập qua, năm đó Hà phu nhân cải biên làn điệu Tương quốc <Hoa nghĩ khoan dung> đứng đầu Thuận kinh.

Tương quốc, hàng thêu Hồ Nam, đều có liên quan đến tài nghệ của Cẩm Sắt cùng Hà phu nhân. Nhưng mà vô tình cũng xuất hiện xung quanh Tiêu Sắt Sắt, Ngọc Vong Ngôn trong lòng có cảm giác bất an.

Hắn đi bộ nhanh hơn, Ngọc Phách đế cơ cùng Sơn Tông đều đang đợi.

Sơn Tông thấy Ngọc Vong Ngôn, liền ra nghênh đón, đôi mắt mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Vương gia, lần này Ngọc Phách đế cơ đến, có liên quan đến quân Bắc Ngụy đang ở biên giới.”

Ngọc Vong Ngôn nhẹ gật đầu, thấp giọng nói: “Bổn vương cùng nàng nói chuyện kỹ càng, ngươi chú ý nhìn Sử thị vàcùng Tiêu Sắt Sắt.”

“Thuộc hạ đã hiểu.” Sơn Tông chắp tay lui xuống.

Bên cạnh bàn hoa ở chính sảnh, Ngọc Phách đế cơ lẳng lặng ngồi, uống chút trà nóng. Làm đế cơ đã giúp nàng tu dưỡng được bản tính bình tĩnh hiền thục, nhưng dưới đuôi lông mày cùng đáy mắt hơi hơi ảm đạm, tâm tình nàng lộ ra vẻ không yên.

“Đường huynh.” Thấy Ngọc Vong Ngôn, Ngọc Phách đế cơ lộ ra tươi cười.

Ngọc Vong Ngôn gật đầu với nàng, vẫy lui hạ nhân, đóng cửa rồi đến ngồi bên cạnh Ngọc Phách.

“Ngọc Phách, ngươi nói đi.” Ngọc Vong Ngôn lại đẩy một ly trà, đưa cho Ngọc Phách.

“Đường huynh, thật ra là lục ca bảo ta đến.” Ngọc Phách tiếp nhận trà, nói: “Chuyện quân Bắc Ngụy tiếp cận biên giới đã truyền vào triều đình, phụ hoàng vội vàng phái tướng lĩnh tổ chức biên phòng, đánh lui quân địch. Nhưng đám binh lính của Tương tướng quân Bắc Ngụy ra sao, phụ hoàng cũng hiểu được Đại Nghiêu ta không thắng được hắn, cho nên mới cùng Triệu hoàng hậu thương lượng, để đế cơ hòa thân.”

Ngọc Vong Ngôn đáy mắt tối sầm lại, trầm giọng hỏi: “Triệu hoàng hậu ám chỉ ngươi?”

“Không có, Triệu hoàng hậu đem chuyện này cùng Tương quý phi nói, Tương quý phi cố ý để cho ta trở thành đế cơ hòa thân.”

Tương quý phi là mẹ đẻ nhị hoàng tử Ngọc Khuynh Huyền, đồng thời cũng nuôi dưỡng hai huynh đệ Ngọc Khuynh Hàn và Ngọc Phách. Dù sao cũng không phải là nữ nhi mình sinh ra, Tương quý phi đương nhiên sẽ không đối đãi với hai người thật lòng, nhất là với hoàng tử Ngọc Khuynh Hàn, dùng thủ đoạn khống chế chèn ép.

Ngọc Phách đế cơ nói: “Thái tử Bắc Ngụy ăn chơi đàng điếm, có tiếng xấu, không người nào nguyện ý hòa thân với hắn, ta cũng như vậy. Ta cùng lục ca từ nhỏ ở trong cung Tương quý phi, giống như ăn nhờ ở đậu, mẫu phi hơi giữ gìn chúng ta một chút liền bị Tương quý phi dùng hình. Lần này lục ca bảo ta đến phủ đường huynh, là nhờ huynh giúp đỡ, có thể để ta ở lại Đại Nghiêu.”

Ngọc Vong Ngôn khẩu khí lạnh lùng: “Là chủ ý của Ngọc Khuynh Hàn.”

“Lục ca ca không có ý xấu.” Ngọc Phách đế cơ khẩn cầu, “Lục ca nói ta biết, hôm nay đường huynh nếu giúp đỡ ta một chút, ngày khác ta cũng sẵn lòng giúp đỡ đường huynh.”

Ngọc Vong Ngôn uống xong chén trà, liếc mắt nhìn Ngọc Phách một cái, không thèm nói lại.

Chậu than trong phòng Tiêu Sắt Sắt cháy rất nhanh. Tiêu Sắt Sắt tùy tay búng một cái hạt dẻ, đem vỏ hạt dẻ vứt vào bên trong, nhất thời vang lên tiếng nổ cùng đốm lửa.

Hạt dẻ này là được cất giữ trong hầm Cẩn vương phủ, hương vị ngọt trắng mịn. Tiêu Sắt Sắt ăn một hạt, lại bỏ xuống bàn một hạt, gọi Lục ý cùng vào ăn.

Lục Ý vừa mới đi lấy dược nên rất lạnh, chạy tới gần chậu than đang cháy, thấy Tiêu Sắt Sắt đang bóc hạt dẻ cho nàng, cảm động hô: “Tiểu thư, người đối với nô tỳ thật tốt! Nhưng trên mặt nô tỳ mới bôi thuốc mỡ, sẽ bị chảy ra mất, người ăn trước đi.”

Tiêu Sắt Sắt cười cười, tiếp tục ăn một hạt, lột vài quả, chờ thuốc mỡ trên mặt Lục Ý thấm vào da.

Nha đầu Lục Ý kia, bản thân nàng đã xem thành tỷ muội.

“Tiểu thư tiểu thư.” Lục Ý đột nhiên nói: “Sử trắc phi kia thật đáng ghét, chúng ta lại không khi dễ nàng, nàng sao lại như vậy a! Nô tỳ sợ lần sau nàng lại tới tìm tiểu thư gây phiền toái.”

Tiêu Sắt Sắt thì thào: “Ta cảm thấy nàng làm vậy là có nguyên nhân…”

“Nguyên nhân gì?”

Tiêu Sắt Sắt không nói, chính là cảm giác Sử trắc phi có địch ý đối với nàng hơn phân nửa không phải xuất phát từ ghen tỵ với chính phi, ngược lại là do ai đó sai bảo đến gây chuyện với nàng.

Nghĩ như vậy, Tiêu Sắt Sắt nói: “Về sau đề phòng nàng, đừng dễ dàng tin tưởng.”

Lục Ý ngẩn ra, thè lưỡi nói: “Được, Lục Ý nhớ kỹ, lời này của tiểu thư nghe rất giống đã trưởng thành lên không ít.”

Tiêu Sắt Sắt cười nhưng không nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK