Kế tiếp, nghênh đón nàng chính là con dao lạnh như băng, nhưng không nghĩ rằng bản thân mình lại ngã vào lòng ngực ấm áp, một đôi tay chặt chẽ ôm lấy nàng.
Trái tim Tiêu Sắt Sắt đập mạnh, quay đầu nhìn lại, đáy mắt chứa lệ.
“Vương gia…”
Hắn vẫn bình an xuất hiện!
Ngọc Vong Ngôn không nói gì, ánh mắt lưu luyến nhìn gương mặt Tiêu Sắt Sắt, vì ánh mắt của nàng mà khiếp sợ, vì vết máu nơi khóe miệng nàng mà phẫn nộ.
Ngọc, Khuynh, Dương!
Lãnh ý dưới đáy mắt như ngàn con dao, đánh thẳng vào mặt Ngọc Khuynh Dương.
Cừu hận cùng phẫn nộ làm cho máu trong cơ thể Ngọc Vong Ngôn sôi trào, hắn dìu Tiêu Sắt Sắt đứng vững, y phục màu khói bụi dưới ánh trăng trở nên sắc bén rét lạnh.
“Cẩn vương, ngươi, sao ngươi lại ở đây?” Ngọc Khuynh Dương ánh mắt hung ác: “Nửa đêm tự tiện xông vào phủ Thái tử, ngươi không sợ phụ hoàng trách tội sao?”
Ngọc Vong Ngôn con ngươi lạnh như băng, sát khí quanh thân khiến đám thị vệ cùng gia đinh sợ hãi lùi về sau.
Hắn muốn giết Ngọc Khuynh Dương, ngay bây giờ!
“Vương gia… Khụ, khụ.” Tiêu Sắt Sắt cố bắt lấy vạt áo Ngọc Vong Ngôn, rồi đột nhiên hô: “Vương gia, chàng thật xấu, cũng không mua kẹo đường cho ta ăn! Ta phải ăn kẹo đường, chàng nếu không để ta ăn, ta sẽ không về nhà! Phủ Thái tử lớn như vậy, nhà bọn họ nhất định có tiền, có rất nhiều đồ ăn ngon!”
Ngọc Vong Ngôn giật mình nhìn về phía Tiêu Sắt Sắt, đáy mắt toát ra tia không đành lòng.
Nàng vì báo tin Ngọc Khuynh Dương tiếp cận cho hắn biết, không tiếc đưa mình vào chỗ nguy hiểm, để cho hắn bình tĩnh trở lại đây, nhưng nàng lại bị đá nội thương.
Cho đến giờ phút này, nàng còn vì hắn mà suy nghĩ, không để hắn bị kích thích, tránh được tội danh ban đêm đột nhập phủ Thái tử mưu đồ quấy rối, muốn rửa sạch cũng không được.
“Vương phi! Vương phi!”
Sơn Tông bỗng chui ra từ trong đám người, chạy nhanh đến chắp tay trước Ngọc Vong Ngôn cùng Ngọc Khuynh Dương, tiếp theo quỳ xuống đất xin lỗi nói: “Là thuộc hạ thất trách, ban ngày đi mua kẹo đường cho Vương phi, ta vội vàng nên quên, vừa rồi phát hiện Vương phi chạy đi, còn leo qua tường phủ Thái tử… Vương gia, thuộc hạ tội chết vạn lần! Thỉnh Vương gia trách phạt!”
Ngọc Vong Ngôn nhìn về phía Sơn Tông, ánh mắt mang theo dao, trách cứ vì sao hắn lại để Tiêu Sắt Sắt lấy thân mình lao vào nguy hiểm.
Tiếp theo ba gã thị vệ Cẩn vương phủ cũng từ bức tường xa xa hạ xuống, quỳ gối bên cạnh Sơn Tông, hô: “Vương gia tha mạng! Thuộc hạ bất đắc dĩ nhảy vào phủ Thái tử tìm Vương phi, Vương phi không có chuyện gì chứ?”
Ngọc Vong Ngôn lạnh nhạt nói: “Bổn vương ngày thường đúng là rất nhân từ với các ngươi, Vương phi chạy đến đây, các ngươi lại đuổi tới sau bổn vương, sau khi trở về tụ lĩnh mười đại bản.”
“Tạ Vương gia nương tay!” Bọn thị vệ trả lời rất kinh sợ.
Ngọc Khuynh Dương buồn bực nói: “Cẩn vương, đây rốt cuộc là ý tứ gì! Cẩn vương phi tự mình chạy đến quý phủ bản cung chỉ để tìm kẹo đường ăn?”
Tiêu Sắt Sắt than thở: “Tất cả mọi người đều nói ngươi có tiền, tương lai cả nước Đại Nghiêu đều là của ngươi, ngươi nhất định có rất nhiều kẹo đường!” Nói xong khí huyết lại hỗn loạn, Tiêu Sắt Sắt không ngừng ho khan.
Lời này làm thỏa mãn hư vinh của Ngọc Khuynh Dương, cố ý ho một tiếng, tao nhã cười nói: “Cẩn vương phi đúng là bản tính trẻ con, thôi được, thôi được, bản cung cho người đi lấy ít điểm tâm, xem như bồi tội với Cẩn vương phi, cũng thỉnh Cẩn vương không sinh khí.”
Ngọc Vong Ngôn con ngươi thu lại.
Trương Cẩm Lam chớp mắt, ra tiếng nói: “Thái tử điện hạ, Cẩm Lam có chuyện không rõ.”
“Sao vậy bảo bối?” Ngọc Khuynh Dương vội hỏi.
Trương Cẩm Lam nói: “Cẩn vương phi là nữ quyến, đêm hôm khuya khoắt rất khó đi ra ngoài. Nói cho cùng tường phủ Thái tử cao ngất, Cẩn vương phi sao có thể trèo vào?”
Ngọc Khuynh Dương nhất thời hoài nghi.
Tiêu Sắt Sắt tức giận nói: “Ngươi quá coi thường ta! Ban đêm ta phải đi đào trứng chim, trước kia ở Tiêu phủ ta còn trèo cây cao rất cao, còn dám từ trên cây nhảy xuống. Ta đoán ngươi nhất định sẽ không đi, cho nên ngươi ghen tị ta!”
“Ghen… tị?” Trương Cẩm Lam phát hiện, cùng người trí lực như trẻ con nói chuyện với nhau quả thực rất buồn cười.
“Ngươi chính là ghen tị ta, bởi vì ta được đi, còn ngươi thì không!” Tiêu Sắt Sắt tính tình trẻ con nói: “Không tin ta đi cho ngươi xem, cho ngươi ghen tị ta, xấu hổ xấu hổ xấu hổ!”
Trương Cẩm Lam trợn mắt há hốc mồm.
Tiêu Sắt Sắt đẩy Ngọc Vong Ngôn ra, hướng tới một thân cây gần nhất, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới.
“Sắt Sắt.” Ngọc Vong Ngôn đuổi theo, ôm lấy nàng.
“Sắt Sắt, cùng bổn vương hồi phủ, nàng còn bị thương.”
“Ta có thể trèo cây!” Tiêu Sắt Sắt chu miệng nói.
“Cùng bổn vương hồi phủ.” Ngọc Vong Ngôn nhìn về phía Ngọc Khuynh Dương, âm thanh lành lạnh nói: “Sắt Sắt bị Thái tử đả thương, bổn vương mang nàng trở về trước, còn thỉnh Thái tử điện hạ giao điểm tâm cho Sơn Tông.”
“Mặc kệ!” Tiêu Sắt Sắt xuất tất cả khí lực đẩy Ngọc Vong Ngôn ra, chỉ vào Trương Cẩm Lam nói: “Ta phải trèo cây cho nàng xem, nàng chính là ghen tị ta!” Dứt lời vọt tới dưới tàng cây, vén tay áo lên bắt đầu trèo.
“Sắt Sắt!”
Tiêu Sắt Sắt quả thực trèo cây rất thành thạo, may mắn trước kia Hà thị từng chỉ nàng kỹ năng này. Nàng chịu đựng đau xót, trước khi Ngọc Vong Ngôn lại ôm lấy, nàng cũng đã nhảy lên cao vài thước.
Một đôi tay vòng qua ở thắt lưng nàng, đem nàng bế xuống, Tiêu Sắt Sắt ôm cổ Ngọc Vong Ngôn, nhìn đôi đồng tử thâm trầm của hắn, bắt đầu một tia không đành lòng, đau lòng, khiếp sợ cùng cảm động.
Hắn thật sự quan tâm nàng từ nội tâm, nhận thức được khiến hốc mắt Tiêu Sắt Sắt lại nóng dần.
“Thái tử điện hạ, cáo từ.”
Ngọc Vong Ngôn ôm lấy Tiêu Sắt Sắt, không còn để ý đến mọi người nữa, bước nhanh rời đi.
“A, Cẩn vương!” Ngọc Khuynh Dương có chút không hiểu, lúc này mới nhớ đến việc thi thể của Hoàng Oanh mấy ngày trước, nhất thời một cỗ oán khí đối với Ngọc Vong Ngôn xông lên đỉnh đầu.
Trơ mắt nhìn Ngọc Vong Ngôn đã rời đi, Ngọc Khuynh Dương đành phải hậm hực.
Trương Cẩm Lam cũng bị Tiêu Sắt Sắt chọc tức, lại nhìn thấy phía ngoài bức tường có mấy cây đại thụ cao lớn, hoài nghi dưới đáy lòng cũng nhạt đi không ít.
Sơn Tông còn quỳ, cùng trao đổi ánh mắt với thị vệ Cẩn vương phủ, thỉnh cầu: “Thái tử điện hạ, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, thỉnh cầu người cho chút điểm tâm! Huynh đệ chúng ta còn trở về báo cáo cho Vương gia!”
Ngọc Khuynh Dương nhạt nhẽo buồn chán, lúc này đang nghĩ muốn nhanh chóng trở về phòng mình phóng túng, vì hể khoát tay với hạ nhân: “Đi lấy chút điểm tâm, bản cung trở về nghỉ ngơi.”
“Vâng vâng, cung tiễn Thái tử điện hạ và Cẩm Lam tiểu thư.”
Ngọc Khuynh Dương liền vội vàng ôm Trương Cẩm Lam trở về.
Trương Cẩm Lam vẫn nhăn mày, cúi đầu nói: “Thái tử điện hạ, Cẩm Lam cảm thấy người của Cẩn vương phủ rất kỳ lạ….”
Ngọc Khuynh Dương cười nói: “Bảo bối, nàng nhất định là nghĩ nhiều. Lúc trước Cẩn vương phi cứ trèo cây, trước khi xuất giá còn từ trên cây nhảy xuống hôn mê ba ngày. Hơn nữa chuyện nàng thích ăn kẹo đường chúng ta đều biết, Cẩn vương mua cho nàng không ít món, hiện tại sợ rằng răng nàng đều hỏng hết.”
Trương Cẩm Lam dịu dàng nói: “Thái tử điện hạ cũng không phải không biết, Cẩm Lam chính là nữ nhân mẫn cảm, luôn dễ dàng suy nghĩ nhiều, tất cả đều vì muốn tốt cho điện hạ.”
“Biết biết, Cẩm Lam đương nhiên là vì bản cung, cho nên, bản cung cũng không phụ lòng yêu mến của Cẩm Lam.” Ngọc Khuynh Dương kéo tay Trương Cẩm Lam hôn nhẹ, ánh mắt như nước mùa xuân, đủ mê hoặc.
Trương Cẩm Lam đỏ mặt nói: “Cẩm Lam là lo lắng Cẩn vương đánh chủ ý lên khối ngọc bội.”
“Điều đó không có khả năng.” Ngọc Khuynh Dương dọc theo mu bàn tay Trương Cẩm Lam, một đường hôn đến bả vai nàng: “Chuyện ngọc bội bản cung trông nom rất kỹ càng, Cẩn vương sao có thể biết. Cho dù biết, hắn cũng sẽ không làm chuyện như vậy chỉ vì một khối ngọc bội. Hắn yêu Trương Cẩm Sắt thì sao? Còn có thể hơn thương bản thân hắn sao? Hắn sẽ không tự tìm phiền toái.”
“Cũng không nhất định, Cẩn vương si tình như vậy.” Trương Cẩm Lam bị hôn thở gấp liên tục, đẩy mặt Ngọc Khuynh Dương, “Thái tử điện hạ, chàng thật là xấu, Cẩm Lam cùng chàng nói chuyện nghiêm chỉnh, ngọc bội giấu ở nơi đó có sao không? Có phải vừa rồi Cẩn vương xuất hiện ở nơi đó?”
“Bảo bối, nàng không cần phải lo lắng.”
Ngọc Khuynh Dương cả người khô nóng, rốt cuộc không nhịn được nữa, ôm lấy Trương Cẩm Lam chạy vào phòng ngủ, vừa chạy vừa nói: “Ngọc bội được giấu ở đó, tuy bọn họ có tâm tư, cũng không muốn đến. Huống chi ở đó còn có cơ quan, trừ bỏ bản cung, những người khác muốn cũng không giải được.”
“Thái tử điện hạ, Cẩm Lam cũng chỉ là lo lắng thôi….”
“Nàng nên lo lắng chính là ngày đại hôn phải lấy lòng phu quân nàng như thế nào a.”
“Điện hạ, thật đáng ghét!”
“Đáng ghét cái gì? Bản cung chính là yêu nàng!”
Hai người lời nói đưa tình, cuối cùng ở trong phòng ngủ, truyền đến âm thanh nũng nịu cùng tiếng thở gấp.
Sơn Tông cầm hai gói điểm tâm lớn, mang theo thị vệ Cẩn vương phủ, liên tục nói lời cảm tạ, sau đó chạy nhanh khỏi phủ Thái tử, đi con đường tắt tụ họp lại với Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt.
Trong ngõ tắt không có người, các căn nhà tối đen đã chìm vào giấc ngủ, chỉ có trăng sáng phù phiếm, chiếu trên mặt đất.
Sơn Tông nhìn thấy bọn thị vệ hai bên, thấp giọng nói: “May mắn các huynh đệ phản ứng nhanh, cùng Vương gia Vương phi diễn kịch, bằng không Thái tử nói chuyện hôm nay trước mặt Thiên Anh đế, cũng là mười miệng cũng không giải thích được.”
Thị vệ cũng nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến Tiêu Sắt Sắt, nói: “Hành động của Vương phi quả thực ngoài dự liệu các huynh đệ, tuy Vương phi ngốc, đánh bậy bạ nhưng lại bảo vệ được Vương gia và Cẩn vương phủ.”
“Đúng vậy, lần này cũng nhờ Vương phi, làm cho tình huống được giải quyết thuận lợi.”
“Ngày khác các huynh đệ có muốn mua một ít điểm tâm cho Vương phi?”
“Ha ha, ngươi có biết Vương phi thích ăn cái gì không?”
“Điểm tâm là được? Mua toàn bộ Thuận kinh trở về, nhiều món như vậy, Vương phi nhất định sẽ thích ăn!”
Nghe bọn thị vệ nói cười, Sơn Tông cũng không nói cho họ biết Tiêu Sắt Sắt vốn không ngốc.
Nhớ đến vừa rồi Tiêu Sắt Sắt bảo vệ Ngọc Vong Ngôn, Sơn Tông trong lòng hảo cảm tăng lên không ít, không hề giống với trước kia luôn luôn đề phòng.
Xe ngựa Cẩn vương phủ đứng ở cuối ngõ nhỏ.
Ngọc Vong Ngôn ôm Tiêu Sắt Sắt tiến vào xe ngựa, thương tích của nàng có chút lợi hại, lại mạnh mẽ trèo cây, lúc này hô hấp mỏng manh, trên trán còn chảy mồ hôi ròng ròng, hiện tại cúi đầu ho khan run rẩy, khóe môi chảy ra vệt máu.
Chỗ ngồi trên xe ngựa vừa lạnh vừa cứng, Ngọc Vong Ngôn bế nàng ngồi trên đùi, một tay từ dưới đệm lấy ra một lọ đan dược cầm máu, cầm ra một viên đưa đến bên môi Tiêu Sắt Sắt.
“Trên xe không có nước, nuốt cái này vào sẽ có chút khó chịu.”
Tiêu Sắt Sắt gật đầu, ngậm viên thuốc, nhíu mày nuốt vào.
“Nghỉ ngơi một lát, từ từ trở về phủ.” Lo lắng Tiêu Sắt Sắt cảm lạnh, Ngọc Vong Ngôn mở rộng áo khoác, đem Tiêu Sắt Sắt bọc vào trong, ôm chặt lấy.
Xe ngựa bắt đầu chạy, xóc nảy nhanh hơn, Tiêu Sắt Sắt ho nhẹ, nhìn lên khuôn mặt bi thống của Ngọc Vong Ngôn.
“Vương gia… Ngọc bội, tìm được không?”