• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

—————————————-

Một cái ném, tiếng vang chói tai, trong phòng im lặng không tiếng động.

Có tiểu thiếp cay nghiệt nói: “Chỉ là kính rượu mà thôi, tính tình Vương phi cũng thật trẻ con, nói tức giận là tức giận.”

Tiêu Sắt Sắt không để ý nàng, nói với Sơn Tông: “Dìu Vương gia vào nghỉ ngơi.”

“Vâng.” Sơn Tông đương nhiên sảng khoái đáp ứng, ánh mắt ra hiệu với Ngọc Vong Ngôn. Hắn đứng dậy, nhìn thật sâu Tiêu Sắt Sắt một lúc, dự định rời khỏi bữa tiệc cùng Sơn Tông.

“Vương gia!” Sử trắc phi lệ rơi đầy mặt, theo mặt đất bò lên, đáng thương nức nở, nhào tới lòng ngực Ngọc Vong Ngôn.

“Vương gia, người xem Vương phi nàng… Thiếp thân thật sự chịu ủy khuất rất lớn!”

Ngọc Vong Ngôn muốn đẩy Sử trắc phi ra, nhưng Tiêu Sắt Sắt lại đứng lên, từ sau bàn đi ra, cường ngạnh túm tay Sử trắc phi.

Tiêu Sắt Sắt không lưu tình, túm rất mạnh tay, Sử trắc phi rất đau, lảo đảo hai bước, hai mắt phát ra tia ngoan độc.

“Vương phi…” Sử trắc phi nghiến răng nghiến lợi gọi, từ đáy mắt của nàng ta, Tiêu Sắt Sắt nhìn ra được sát ý.

Nàng lạnh lùng nói: “Sử trắc phi tỷ tỷ xem thường ta! Ta không vui, ngươi phải uống rượu với ta!”

Sử trắc phi thiếu chút nữa bị nghẹn, lúc này thật muốn bóp cổ Tiêu Sắt Sắt. Một người ngu dại, ai muốn uống rượu với nàng!

Tiêu Sắt Sắt túm Sử trắc phi không buông, có mấy tiểu thiếp đứng dậy muốn khuyên can, Tiêu Sắt Sắt nhìn thấy Ngọc Vong Ngôn cùng Sơn Tông đã gần đến bên cửa, lập tức buông tay, ném Sử trắc phi cho nhóm tiểu thiếp.

Nhóm tiểu thiếp trở tay không kịp, tiếp được Sử trắc phi, cả nhóm đều không đứng vững, suýt chút nữa té ngã một chỗ.

Tiêu Sắt Sắt nói: “Chắc chắn vì lần trước Sử trắc phi tỷ tỷ thua ta nên sợ hãi, không so thì không so, người nhát gan, thật xấu hổ!” Dứt lời làm cái mặt quỷ, đứng dậy rời khỏi bữa tiệc, lưu lại Sử trắc phi cùng tiểu thiếp mắt trừng to.

Sử trắc phi còn đang đứng tại chỗ, cả thân mình lung lay dữ dội, móng tay nhọn dưới ánh nến hiện lên sắc bén.

Chủ tử để nàng làm nội gián ở Vương phủ, nhưng nàng cũng muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhất là sự sủng ái của Ngọc Vong Ngôn, nàng càng muốn có được.

Nhưng mà Tiêu Sắt Sắt, không chỉ chủ tử không thể giết nàng, bản thân mình cũng đã bại hai lần ở trong tay nàng.

Thù này, nếu nàng không báo, ngủ cũng không yên!

Đáy mắt dần trở nên ngoan độc, Sử trắc phi lộ ra nụ cười quái dị lạnh băng.

Tiêu Sắt Sắt, đêm nay chắc chắn ngươi sẽ chết.

Tiêu Sắt Sắt rời khỏi phòng khách, nhìn thấy Ngọc Vong Ngôn cùng Sơn Tông đã đi khá xa, yên lòng thả chậm bước chân.

Tối nay là Thượng Nguyên, bọn gia đinh và tỳ nữ đã dừng công việc, Lục Ý đang ngủ trong phòng, vì vậy Tiêu Sắt Sắt không quấy rầy nàng, tùy ý đi đến hồ phía sau Cẩn vương phủ.

Sau hồ rất im lặng, Tiêu Sắt Sắt đứng ở bên hồ, nhìn ngọn đèn dầu chiếu trên mặt hồ màu xanh thẫm.

Phương xa có giọng hát vui vẻ truyền đến, mờ mịt, xa xôi, không biết nữ tử nhà ai ở trên lầu hát <Gió đông đêm thả nghìn đóa hoa>.

Tiêu Sắt Sắt cúi đầu, dưới hồ nước là bóng dáng của mình, y phục xinh đẹp tôn lên khuôn mặt trắng noãn.

Trong hồ tất cả đều không rõ ràng, giống như là hoàn cảnh của nàng, đen kịt khó dò.

Bỗng nhiên trong nước có hình ảnh gì đó lay động.

Đôi mắt đẹp của Tiêu Sắt Sắt trở nên lạnh lùng, nháy mắt ý thức được nguy hiểm.

Nàng xoay mạnh người, nhìn về phía nữ tử sau lưng cách mình chỉ có ba thước, vỗ tay hô: “Lục Ý, ta bắt được ngươi! Tiếp theo đến lượt ta trốn, ngươi đi tìm ta!”

Sắc mặt nữ tử trắng bệch cả kinh, nhanh chóng giấu hai tay ra phía sau, gượng cười nói: “Vương, Vương phi đang chơi trốn tìm với Lục Ý sao?”

“Đúng vậy, ta vừa yên lặng đếm đến mười, quay người lại thì thấy ngươi, còn tưởng là Lục Ý.” Tiêu Sắt Sắt thất vọng chu chu miệng, khẽ nói: “Thì ra không phải Lục Ý a… Đúng rồi, ngươi là ai? Ta thấy ngươi thật quen mắt, hình như là Hoàng Oanh, tỳ nữ của Sử trắc phi tỷ tỷ a.”

Hoàng Oanh cười nói: “Nô tỳ đúng là Hoàng Oanh.”

“Vậy ngươi thấy Lục Ý không?”

“Không, không thấy.”

Tiêu Sắt Sắt vuốt vuốt tóc nói: “Ta đi tìm Lục Ý.”

Hoàng Oanh vội vàng tránh ra một chút, để Tiêu Sắt Sắt đi qua. Ánh trăng mơ hồ như sương mù, đáy mắt Hoàng Oanh độc ác, lúc Tiêu Sắt Sắt bước qua người nàng, Hoàng Oanh thản nhiên rút trâm cài tóc xuống, nhắm vào lưng Tiêu Sắt Sắt.

Trâm cài đầu hung hăng đâm tới!

Nhưng Hoàng Oanh không nghĩ đến rằng vừa mới giơ tay lên đã bị người khác nắm lấy cổ tay, tiếp theo, chống lại tầm mắt của Tiêu Sắt Sắt, đáy mắt chứa lãnh ý cùng nghiêm khắc, làm cho Hoàng Oanh thở dốc vì kinh ngạc.

“Ngươi muốn giết ta?” Tiêu Sắt Sắt đoạt lấy trâm cài tóc, thừa dịp Hoàng Oanh chưa chuẩn bị, đem cây trâm đặt ở yết hầu của nàng ta.

Hoàng Oanh quá sợ hãi: “Ngươi, ngươi…”

“Là Sử trắc phi sai ngươi giết ta?” Giọng điệu của Tiêu Sắt Sắt càng thâm trầm.

Hoàng Oanh hoảng sợ hô: “Ngươi muốn làm gì!”

“Ta hỏi lại lần nữa, là chủ tử ngươi, Sử trắc phi, sai ngươi giết ta?” Tiêu Sắt Sắt lạnh lùng nói: “Không đẩy được ta ngã xuống hồ, thì dùng trâm cài đầu giết ta, Sử trắc phi chỉ có chút thủ đoạn như vậy?”

“Ngươi!” Hoàng Oanh kinh hãi, trừng mắt nhìn Tiêu Sắt Sắt, giật mình nói: “Ngươi không phải kẻ ngốc!”

Tiêu Sắt Sắt nhẹ nhàng nói: “Là ai phái ngươi cùng Sử trắc phi tới!”

“Sao ngươi biết chúng ta là…” Hoàng Oanh sợ ngây người.

Tiêu Sắt Sắt lạnh nhạt nói: “Sử trắc phi có địch ý với ta như vậy, không lẽ ta đơn thuần cho rằng là không vừa mắt? Lúc trước A Viên muốn dùng chén thuốc hại ta, hơn phân nửa là do Sử trắc phi bên trong truyền tin tức!”

Hoàng Oanh lại thở dốc vì kinh ngạc, nàng hoàn toàn không nghĩ đến, kẻ ngốc mà mình muốn giết lại đáng sợ như vậy, trách không được Sử trắc phi liên tiếp thua thiệt trong tay nàng!

“Nói mau, người sau lưng các ngươi là ai!”

Tiêu Sắt Sắt lạnh giọng ép hỏi, cũng không nghĩ Hoàng Oanh nhân cơ hội đá vào người nàng, thừa dịp nàng đứng không vững, áp chế tay nàng, muốn đoạt lại cây trâm.

“Hay cho Tiêu Sắt Sắt, thì ra ngươi giả ngu!”

Hoàng Oanh sống chết cướp cây trâm: “Nếu ngươi đã biết, hôm nay ta nhất định phải giết chết ngươi!”

Tiêu Sắt Sắt cắn chặt răng, không nhân nhượng chút nào.

Hai nữ tử, bốn tay, giành lấy trâm cài, trâm cài lạnh như băng cắt qua mu bàn tay hai người, hai tay Tiêu Sắt Sắt vừa đau vừa tê dại.

Vẻ mặt Hoàng Oanh vặn vẹo, đôi môi trên khuôn mặt nứt nẻ: “Tiêu thị có quan hệ thông gia với Cẩn vương phủ, vậy thì ngươi phải chết! Cẩn vương chẳng qua chỉ là tạp chủng của Thiên Anh đế, còn muốn giúp đỡ Tiêu gia giẫm lên đầu chủ tử chúng ta?”

“Ngươi mắng chàng là cái gì!” Đôi mắt đẹp của Tiêu Sắt Sắt mang sát ý: “Các ngươi ai dám mắng chàng!”

“Ha, ngươi che chở Cẩn vương? Vậy vì sao ngươi còn giả ngốc! Không sợ Cẩn vương giết chết ngươi?”

“Không liên quan đến ngươi!”

“Không liên quan đến ta?” Hoàng Oanh đánh lén, đá vào bụng Tiêu Sắt Sắt, mạnh mẽ đoạt lấy cây trâm, mắt lộ ra đắc ý cùng tàn độc.

“Chịu chết đi Tiêu Sắt Sắt, thành quỷ cũng đừng oán hận ta, ngươi nên hận tạp chủng Cẩn vương được cưng chiều kia đi!”

Tiêu Sắt Sắt bị đá ngã ngồi trên mặt đất, Hoàng Oanh giơ cây trâm, hướng mũi trâm đâm tới nàng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK