• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

—————————————

Rất nhanh tin tức Hoàng Oanh chết trong Vương phủ được truyền ra.

Ngày thứ hai lúc Tiêu Sắt Sắt tỉnh lại, cũng đã nghe thấy tỳ nữ gia đinh bên ngoài nói về chuyện Hoàng Oanh chết.

Điều này làm cho lòng Tiêu Sắt Sắt khẩn trương.

Nhưng sự tình có chút vượt qua ngoài dự đoán của Tiêu Sắt Sắt, Lục Ý nói với nàng, mọi người trong phủ nghị luận rằng Hoàng Oanh bị Sử trắc phi sát hại, sau đó vứt xuống hồ. Vương gia vì vậy mà trách phạt Sử trắc phi, đem nàng giữ trong sân.

“Tiểu thư tiểu thư, Sử trắc phi làm sao vậy a!” Lục Ý thêm than vào chậu, vừa thêm vừa nói: “Hoàng Oanh là tỳ nữ của nàng, cho dù không có công lao cũng có khổ lao, sao lại giết nàng ta, thật sự là người xấu!”

Tiêu Sắt Sắt không nói chuyện, trong lòng biết được thủ phạm chính là Ngọc Vong Ngôn, tối hôm qua lúc hắn tới thăm nàng nói những lời kia, giống như thử.

Nàng chính là chưa nghĩ đến, Ngọc Vong Ngôn lấy việc này để phế Trắc phi. Theo lời nói của Hoàng Oanh đêm qua, mấy vụ ám sát đều do Sử trắc phi cùng Hoàng Oanh truyền tin tức, mà điều làm cho Tiêu Sắt Sắt chú ý, chính là cao thủ sử dụng hạnh hoa vô ảnh châm.

Sau hồ dưới đình bát giác, xơ xác tiêu điều mà trống vắng, nước sông như sương trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Ngọc Vong Ngôn đứng thẳng tắp như ngọc đá, đuôi lông mày nhiễm một chút khói sương trần gian, con ngươi đẹp đẽ giống như phản chiếu ánh mặt trời. Chợt có một hai con thủy điều bay qua, hồ nước gợn sóng, dưới đáy đôi đồng tử gợn sóng nhợt nhạt.

“Vương gia, tất cả đều như ngài dự đoán.”

Sơn Tông đến đây, ánh mắt mỉm cười, chắp tay thi lễ với Ngọc Vong Ngôn.

“Sử trắc phi đêm qua đã được giam giữ trong sân, nàng quả thực không kiềm chế được liên lạc với người bên ngoài. Thuộc hạ để cho các huynh đệ theo dõi, cuối cùng đuổi đến Triệu gia. Xem ra lai lịch của nàng cùng với Hoàng Oanh đã được xác định, không thể nghi ngờ, chúng ta coi như là nắm một nhược điểm của Triệu gia.”

“Không dễ dàng như vậy.” Ngọc Vong Ngôn bình tĩnh nói: “Hồ Dương Triệu thị vào triều làm quan đã nhiều năm, tích lũy nhiều thế lực rắc rối khó gỡ, cộng thêm bức tường thành Tiêu thị. Muốn lật đổ Triệu gia, không phải là chuyện một sớm một chiều.”

“Vậy giống như bóc củ hành tây, một lớp lại một lớp.” Sơn Tông nghĩ nghĩ nói: “Chờ cánh chim bị nhổ sạch, cho dù phượng hoàng cũng sẽ không bằng gà.”

Ngọc Vong Ngôn chậm rãi lắc đầu, “Sơn Tông, có câu nói ‘con rết tuy chết nhưng không cứng’.”

Sơn Tông đáy mắt thâm trầm.

“Nhưng cũng có câu: ‘da không có lông thì sao dính vào’.” Ngọc Vong Ngôn phẩy nhẹ tay áo, chiếc lá còn vương lại trên tay áo nhẹ nhàng rơi xuống, “Chỉ cần Thiên Anh đế quyết tâm thu thập Triệu gia, còn lại bè đảng Triệu gia, hơn phân nửa vì bảo vệ thân mình mà chặt đứt quan hệ.”

“Cho nên? Hay là muốn trông cậy vào Thiên Anh đế?” Sơn Tông thật sự không xem trọng người ngồi trên long ỷ kia, lãnh trào(*) nói: “Hắn cũng không đáng tin cậy a.”

* lãnh đạm, trào phúng.

Ngọc Vong Ngôn đáp: “Tới một thời điểm, nên trông cậy vào hắn, Triệu gia cùng các bè đảng tham lam độc ác vô số, lật đổ cũng tốt, có đống tiền tài tham ô của bọn chúng, nếu dùng xây dựng quân đội, Bắc Ngụy cũng không đến nỗi như hổ rình mồi.”

“Còn ngóng trông Thiên Anh đế suy nghĩ về điểm này cẩn thận.” Sơn Tông cười lạnh, nhìn thủy điểu cô đơn chiếc bóng, thấp giọng nói: “Thi thể Hoàng Oanh đã giải quyết ổn thỏa.”

“Ừ.” Ngọc Vong Ngôn quay đầu nhìn lại, nắng sớm mờ mờ hiện lên bóng dáng hắn, như là vô số con bướm vỗ cánh, ôn nhu lại lạnh như băng.

“Sơn Tông, đi thôi, chúng ta đi làm việc.”

“Vâng.” Sơn Tông lanh lẹ cười, ôm quyền, giây lát lướt qua.

Giờ thìn, văn võ bá quan thuận kinh ra khỏi cung.

Quan lại bốn màu miện(*) phục, ngồi trên liễn, theo mái cong ở góc vểnh lên lần lượt ra khỏi cửa cung. 

* mũ miện của quan

Loan giá Thái tử Ngọc Khuynh Dương cũng như thế.

Vào triều đối với Ngọc Khuynh Dương là một sự tra tấn, hắn tự thừa nhận là không có thiên phú để ý chuyện quốc quân đại sự, nói chuyện lại không ra làm sao khiến phụ hoàng thêm khó chịu.

Hắn căn bản không nghĩ sẽ làm Thái tử, thầm nghĩ một bước lên trời làm Hoàng đế, ai ngờ làm Thái tử lâu như vậy cũng không thấu phụ hoàng tấn thiên. Ngọc Khuynh Dương càng ngày thiếu kiên nhẫn, mỗi khi vào triều cũng muốn cáo bệnh, hắn nhớ tới ngày hôm qua trong phòng tấn nạo cơ thiếp, xinh đẹp, dáng người vô cùng tốt, hắn còn muốn sủng ái cho đã nghiền thì lại phải rời giường vào triều.

Qua hồi lâu, loan giá trở về phủ, Ngọc Khuynh Dương được hạ nhân đỡ xuống xe.

Xung quanh có những nữ tử thấy Ngọc Khuynh Dương ngọc thụ lâm phong, phong lưu mĩ mạo, nhịn không được dừng chân trông ngóng.

Ngọc Khuynh Dương cố ý hướng các nàng nụ cười mê người, để cho thị vệ hộ tống đi gọi cửa.

Cửa chậm rãi mở, Ngọc Khuynh Dương nhìn thấy cảnh vật bên trong cánh cửa quen thuộc, giờ khắc này tất cả đều nghĩ đến cơ thiếp dáng người xinh đẹp đêm qua, nhanh chóng bước vào trong phủ, Không nghĩ tới mới vừa bước qua cánh cửa một khắc, cạnh cửa có một đồ vật gì đó rơi ra, trúng vào thân mình Ngọc Khuynh Dương rơi xuống.

“Cái gì!” Ngọc Khuynh Dương quơ quơ, đáng muốn hỏi “Cái gì vậy”, lại nhìn xuống đồ vật đó, sợ tưới mức phát ra liên tiếp tiếng kêu sợ hãi.

Thi thể!

Nữ thi!

Ngọc Khuynh Dương thần sắc trắng bệch, xụi lơ trên mặt đất. Hạ nhân hoảng sợ đến dìu hắn, vừa mới nâng dậy hắn lại mềm nhũn ngã xuống.

“Nàng, nàng… Nàng từ đâu tới, còn không mau xử lý?”

“Vâng, vâng.” Thị vệ chạy nhanh kéo Hoàng Oanh ra ngoài, thi thể đã lạnh như băng, hai mắt được Tiêu Sắt Sắt khép lại nay lại bị Sơn Tông mở ra, hiện tại gắt gao nhìn chằm chằm Ngọc Khuynh Dương, như là ác quỷ từ dưới địa ngục chết không nhắm mắt.

Ngọc Khuynh Dương sợ hãi tới mức không còn dáng vẻ của Thái tử, cho đến khi Hoàng Oanh bị lôi đi, hắn vẫn còn dính trên mặt đất chưa đứng dậy.

Dân chúng qua lịa chưa gặp cảnh tượng như vậy, tất cả đều dừng lại nhìn xem, chỉ trỏ, thỉnh thoảng sợ hại nghị luận.

Quản gia từ trong phủ đi ra, mang theo vài người dìa Ngọc Khuynh Dương hồi phủ, loảng xoảng một tiếng, đóng cửa phủ, bên ngoài tiếng người dân nghị luận còn dữ dội hơn.

“Xui!” Ngọc Khuynh Dương vất vả mới có thể đứng, hai tay vẫn còn run rẩy, “Trên cánh cửa vì sao lại có nữ thi, các ngươi trông coi phủ như thế nào?”

Quản gia vội vàng quỳ trên mặt đất dập đầu, hắn cũng oan uổng, không biết là ai gan lớn làm chuyện như vậy dưới mí mắt bọn họ.

“Các ngươi thiếu chút nữa đã hù bản cung chết!” Ngọc Khuynh Dương gương mặt vặn vẹo rít gào, đầu óc toàn là hình ảnh nữ thi kia chết không nhắm mắt, cặp mắt kia giống như còn ở trước mặt, oán độc trừng hắn, da đầu hắn lại run lên.

“Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ!”

Mấy thị vệ vừa đi xử lý thi thể Hoàng Oanh đã quay trở lại.

Mấy người này đều là thân tín của Ngọc Khuynh Dương, những kẻ khác không biết, trong đó có một người nói bên tai Ngọc Khuynh Dương: “Thái tử điện hạ, nư thi kia là,…”

“Là ai mau nói!” Ngọc Khuynh Dương còn sợ hãi trong lòng, rất là cáu kỉnh.

Thị vệ nói: “Là Hoàng Oanh do Triệu Tả thừa tướng phái đi Cẩn vương phủ.”

“Cái gì!” Ngọc Khuynh Dương cả kinh, đôi đồng tử mở lớn.

Hoàng Oanh, hắn nhớ rõ nữ nhân này, là ngoại công cùng lão gia Hồ Dương bên kia tìm tới, là nữ tử hồi môn của Sử thị, vào Cẩn vương phủ.

Nhưng tại sao thi thể nàng ta lại đặt ở phủ mình?

Ngọc Khuynh Dương bừng tỉnh. Đây là Cẩn vương cảnh cáo!

Đáy mắt rực rỡ như hoa giờ đây tràn đầy oán hận, tất cả oán hận đều ở trên người Ngọc Vong Ngôn!

Cẩn vương, bản cung là Thái tử Đại Nghiêu, sao có thể chịu được ngươi ức hiếp vũ nhục?

Ngươi chính là ý vào sự sủng ái mà được phong vương của phụ hoàng, cho dù ngươi thực sự là đứa con của phụ hoàng, cũng chỉ là tạp chủng, còn vọng tưởng đánh đồng cùng bản cung?

Ngọc Khuynh Dương vẫy tay, để cho thị vệ đứng sát mình, nói nhỏ bên tai thị vệ: “Đem chuyện hôm nay nói cho ngoại công, Sử thị kia làm việc bất lợi còn tự tìm đường chết, không thể để lại! Còn có, ngươi nói với ngoại công, Cẩn vương lấy việc công báo tư thù, nhục nhã đe dọa bản cung, ngoại công nhất định tìm cơ hội xả giận cho bản cung!”

Ở chỗ tối, thị vệ Cẩn vương phủ đem tất cả mọi chuyện thu vào tầm mắt, lặng yên rút khỏi.

Bọn họ đem lời nói của Ngọc Khuynh Dương truyền cho Sơn Tông.

Sơn Tông đáy mắt mỉm cười, lời nói sắc bén: “Thái tử hơn phân nửa là cảm thấy giết được Trắc phi, chúng ta sẽ không tra được trên đầu Triệu gia đi.”

Thị vệ nghĩ nghĩ, cười nhạo đứng lên: “Thái tử sao ngu ngốc như vậy? Chuyện Hoàng Oanh bị lộ, Sử trắc phi còn có thẻ giấu diếm sao? Lúc này diệt khẩu Sử trắc phi thì có lợi gì?”

“Hữu dụng thì vẫn còn.” Sơn Tông nắm chuôi kiếm, cười lạnh nói: “Ít nhất người đã chết, Cẩn vương phủ cũng không mang thi thể nàng đi tới Triệu gia nói lý, chúng ta nếu ương ngạnh nói Sử trắc phi là do Triệu gia phái đến, cũng chết không đối chứng, không thể làm người khác tin tưởng, Thái tử làm như vậy hẳn sợ chúng ta cắn ngược lại Tiêu gia một cái, nhưng mà hắn nghĩ vẫn rất đơn giản.”

“A?” Thị vệ có hứng thú hỏi. Ở trong mắt bọn họ, Sơn Tông đại nhân là cao thủ hiếm thấy, ở giang hồ danh tiếng truyền xa, lại trung thành với Vương gia, càng đáng quý đó chính là rất thông minh.

Sơn Tông nói: “Hắn nghĩ rằng muốn diệt trừ Sử trắc phi, nếu thuận lợi, tự nhiên sẽ vô hại với Triệu gia, nhưng hắn cũng quá xem nhẹ Vương gia. Vương gia nếu đã để thi thể Hoàng Oanh ở cửa phủ Thái tử, sẽ không sợ bọn họ giết Sử trắc phi. Sử trắc phi thì tính là cái gì? Chỉ là một nhân vật nhỏ bé không quan trọng thôi, Thái tử còn tưởng rằng chúng ta dùng nàng ta đi tìm Triệu gia gây phiền toái?”

“Nghe Sơn Tông đại nhân nói như vậy, hình như là đúng vậy.” Thị vệ tươi cười trào phúng, chỉ cảm thấy Ngọc Khuynh Dương thì có bản lĩnh gì làm thái tử, chỉ là ỷ vào thân phận con vợ cả cùng Triệu thị ở Hồ Dương làm chỗ dựa cho hắn thôi.

Không bao lâu tin tức nữ thi rơi xuống từ cánh cửa phủ Thái tử truyền đi khắp kinh thành, nhất thời đám dân chúng có đề tài nói chuyện phiếm, quan điểm nào cũng có.

Tiêu Sắt Sắt đoán được chắc hẳn là do Ngọc Vong Ngôn an bài, như vậy đe dọa cảnh cáo, cũng là cừu hận của Ngọc Vong Ngôn đối với Ngọc Khuynh Dương.

Tiêu Sắt Sắt ôm ngực, băng gạc cùng vết thương cũ dưới trái tim có thể cảm nhận được bị phẫn của Ngọc Vong Ngôn, giống như là cùng nhau đau, làm cho vẻ mặt Tiêu Sắt Sắt chua xót.

Ngày thứ hai, một tin tức truyền khắp đầu đường.

Sử trắc phi Cẩn vương phủ bệnh tim đột phát, đêm trước chết bất đắc kỳ tử.

Tiêu Sắt Sắt hơi tưởng tượng liền hiểu được, Sử trắc phi bị chủ tử nàng sai người giết người diệt khẩu. Cẩn vương phủ đề phòng chặt chẽ, người nọ có thể đi vào, nhất định võ công không tôi, Tiêu Sắt Sắt nghĩ đến cao thủ dùng hạnh hoa vô ảnh châm.

Đối với cái chết của Sử trắc phi, Sơn Tông không chút nào bất ngờ đi xử lý, đem thi thể Sử trắc phi ở sân sau, cùng Ngọc Vong Ngôn nói quan điểm của mình.

“Vương gia, tối hôm qua người nọ tiến vào ám sát Sử trắc phi, dùng hạnh hoa vô ảnh châm, hơn phân nửa là cùng một người. Thuộc hạ nhìn kỹ thân pháp của người nọ, so sánh với đám thợ săn tiền thưởng trên giang hồ, cho nên thuộc hạ định đi chợ đen nhìn thử một chút, nói không chừng có thêm tin tức về hắn.”

Ngọc Vong Ngôn nói: “Tuy rằng bổn vương tin vào năng lực của ngươi, nhưng mọi sự vẫn nên cẩn thận.”

“Vương gia cứ yên tâm.” Sơn Tông cười cười, rất là sảng khoái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK