Nhìn xem thiếu niên trước mặt ăn như chết đói, Lãnh Thiên Tú có chút cao hứng, kẹp một miếng thịt chín đặt vào trong chén cho Trần Huyền, nói:"Cậu ăn từ từ thôi, cũng không có ai dành ăn với cậu, không đủ chị lại gọi thêm." Trần Huyền vừa cuồng ăn vừa nói:"Đủ rồi đủ rồi, Thiên Tú học tỷ, chị cũng ăn a, tay nghề của tiệm cơm này thật sự rất không tệ." Đương nhiên, so với Tần Thục Nghi thì vẫn còn kém xa! Nghe vậy, Lãnh Thiên Tú phảng phất là lấy hết dũng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.