"Trần Huyền......"Nữ tử một mặt mỉm cười tiếp cận Trần Huyền, trên mặt có mồ hôi rịn ra, rất rõ ràng là đang chạy bộ sáng sớm. "Cổ học tỷ."Trần Huyền có chút ngoài ý muốn nhìn xem Cổ Nhược Vân đi tới hướng mình. "Làm sao, chẳng lẽ nhìn thấy tôi để cậu rất giật mình sao?"Cổ Nhược Vân cười nói:"Giữa trưa có thời gian rảnh hay không? Tôi mời cậu ăn cơm." Trần Huyền cười nói:"Chuyện tốt như vậy cho dù không có thời gian cũng phải lôi ra thời gian." "Tốt, vậy đặc huấn kết thúc tôi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.