Trần Huyền không có tâm tư khác, nhẹ nhàng ôm lấy nữ nhân này, hắn có thể cảm giác ra đối phương có tâm sự, bất quá nàng đã không nói, Trần Huyền cũng không muốn đi cưỡng cầu, dù sao quan hệ giữa bọn họ còn chưa tới tình trạng không có gì giấu nhau. "Tốt, tôi đi, nhớ kỹ đừng nên nhớ tôi!"Thật lâu, Cổ Nhược Vân mới một mặt lưu niệm rời đi cái ôm ấp ấm áp, rất có cảm giác an toàn kia, nhẹ nhàng cười một tiếng với hắn. Nghe vậy, Trần Huyền nghĩ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.