Trần Huyền nhẹ nhàng thở ra một hơi, hiện tại hắn phát hiện ra một điều, mặc kệ chọc ai cũng không thể chọc con hổ cái này, nếu không sẽ bị nàng đùa chết lúc nào không hay. Hai người một trước một sau đi vào nhà hàng Tây, đi vào một nơi yên tĩnh ngồi xuống, hiện tại Trần Huyền cũng không còn là đồ nhà quê mới vào thành phố lớn, đương nhiên sẽ không làm trò cười như gọi cơm trứng chiên. Sau khi hai người gọi món ăn xong, Trần Huyền nhìn xem Thẩm Sơ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.