"Con ả điếm thối kia là ai!"
Hứa Thư Kỳ xem tin tức với vẻ mặt tức giận, trên tivi đang phát sóng cảnh Bùi Hoàn Phong bảo vệ Tô Y Y rời đi.
Cô ta ganh tị đến mức vẻ mặt trở nên hung ác, lồng ngực cũng phập phòng dữ dội, cứ như sắp không thở nổi nữa vậy.
Đột nhiên, mọi cơn tức giận đều như thủy triều rút xuống, Hứa Thư Kỳ dùng biểu cảm mỉa mai nhìn người phụ nữ có khuôn mặt khá xinh đẹp trên màn hình, khinh thường cười lạnh một tiếng: "Không cần biết cô là ai, tôi sẽ không cho cô bất kỳ cơ hội cướp Bùi Hoàn Phong đi đâu!"
Lời vừa dứt, Hứa Thư Kỳ liền cầm chìa khóa đi vào trong gara xe.
Lái xe như bay đến biệt thự của Bùi Hoàn Phong, Hứa Thư Kỳ điều chỉnh lại cảm xúc của mình, để lộ ra vẻ mặt dịu dàng yếu đuối như thường ngày, ngại ngùng tiến lên gõ cửa.
Người mở cửa là Bùi Hoàn Phong.
Anh thấy hơi kinh ngạc, nhìn Hứa Thư Kỳ không mời mà đến, cũng không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên cau mày không vui.
Lúc này Tô Y Y vừa tắm xong, hay tay cầm khăn lau khô mái tóc đen ướt sũng, trên người mặc chiếc áo sơ mi của Bùi Hoàn Phong. Chiếc áo đó khá to so với Tô Y Y, nhưng cũng chỉ có thể che được vùng mông, để lộ ra đôi chân trắng nõn mượt mà quyến rũ.
Nghe thấy có tiếng nói chuyện bên dưới, Tô Y Y vừa lau tóc vừa xuống lầu, đập vào mắt là người phụ nữ khiến cô hận đến thấu xương.
"Em nghe nói anh về rồi, không đợi được nên qua đây thăm anh, dù sao chúng ta cũng lâu rồi không…cô ta…cô ta là ai!" Vốn dĩ Hứa Thư Kỳ vẫn còn giữ vẻ hờn dỗi, nhưng dáng vẻ đó đã tan biết vào giây phút nhìn thấy Tô Y Y, cô ta trừng to mắt, ngay cả giọng nói cũng đổi tông.
Tô Y Y dừng lau tóc, nhướng mày nhìn Hứa Thời Kỳ, đồng thời cũng cười lạnh trong lòng.
Nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ thân thiện: "Chị Hứa Thư Kỳ đúng không, em có xem qua phim của chị, diễn rất hay, quả nhiên người thật còn đẹp hơn trên tivi nữa!"
Nhưng lời khen ngợi của cô lại không hề làm Hứa Thư Kỳ thấy vui, tầm mắt của Hứa Thư Kỳ chạm vào một vết đỏ trên cổ của Tô Y Y, cô ta không thể tin được, giơ tay lên che đi sự kinh ngạc trong miệng, sau đó quay đầu lại, run giọng hỏi Bùi Hoàn Phong: "Hoàn Phong, anh và cô ta làm rồi?"
Giọng điệu như chất vất này khiến mặt mày Bùi Hoàn Phong nặng nề, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào Hứa Thư Kỳ, ánh mắt lạnh lùng như sương.
Hứa Thư Kỳ biến sắc, cánh môi run rẩy muốn lên tiếng giải thích, nhưng không ngờ Bùi Hoàn Phong đã xoay người lên lầu.
Tô Y Y thì ngược lại, cô vội vàng giải thích: "Chị Kỳ Kỳ, chị đừng hiểu lầm, em với anh Bùi chỉ là anh em mà thôi."
Lúc nói xong câu này, thì Bùi Hoàn Phong vừa đi đến bên cạnh Tô Y Y.
Anh dừng bước, như cười như không nhìn cô.
Tô Y Y bị ánh mắt này nhìn đến mức tê hết cả da đầu, gò má nóng bừng, bất giác lùi về sau một bước. Chẳng ngờ cô đang đứng ở cầu thang, gót chân đặt ở phía trước bật cầu thang trên, hụt chân ngã về sau.
Cảm giác đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện, Tô Y Y ngơ ngác nhìn Bùi Hoàn Phong đang ôm lấy vòng eo của cô, khuôn mặt hai người chỉ cách nhau chưa đến 5cm.
Hơi thở nóng càng ngày càng gần, ánh mắt tràn đầy tính công kích của Bùi Hoàn Phong từ từ tiến sát, vào lúc Tô Y Y nhắm tịt mắt lại thì bỗng nhiên vuột đi, kề sát bên tai cô, khẽ nói một câu: "Em có biết cái giá của việc tính kế anh là gì không?"
Giọng nói trầm khiến Tô Y Y đơ ra, ý nghĩa trong lời nói càng khiến cô nảy sinh ra một dự cảm chẳng lành.
Lợi dụng lúc cô đang ngớ người, Bùi Hoàn Phong bế ngang cô lên.
Chân dài sải bước, bế cô lên lầu một cách nhẹ nhàng.
"Anh…anh muốn làm gì?"
"Anh muốn…" Bùi Hoàn Phong nhìn chằm chằm vào cô gái đang lo lắng thấp thỏm, cánh môi mỏng nhếch lên, nói ra một câu khiến cô đỏ mặt tia tai, "làm em."