Hoảng hốt quay đầu lại, liền nhìn thấy Bùi Hoàn Phong đang nhìn cô với vẻ mặt nặng nề, trong mắt dường như đang đè nén lửa giận.
Nửa đêm tỉnh dậy nhưng lại chẳng nhìn thấy Tô Y Y, Bùi Hoàn Phong giật mình, lúc định vội vàng đuổi theo thì mới phát hiện cô đang đứng ngoài ban công gọi điện thoại.
Trong lòng vẫn còn thấy hơi nghi ngờ, giờ lại thấy vẻ mặt chột dạ của Tô Y Y và động tác vội vàng cúp máy của cô, cho dù Bùi Hoàn Phong có ngốc cũng biết được cuộc điện thoại này chắc chắn có điều mờ ám.
"Gọi cho ai?" Bùi Hoàn Phong cau mày nhìn cô.
Tô Y Y cố gắng kiềm chế sự khủng hoảng trong lòng, chỉ nói qua loa: "Một người bạn, có việc nhờ em giúp đỡ, em đi ngủ trước đây."
Dứt lời, cũng không đợi Bùi Hoàn Phong nói gì thêm, cô trở về giường nằm về lại trong ổ chăn.
Bùi Hoàn Phong đi vào theo sau cô, nhưng không đi ngủ, đợi đến khi nhịp thở của Tô Y Y ổn định mới lấy điện thoại của cô lên, lén kiểm tra tin nhắn và nhật ký cuộc gọi trong đó.
Tuy tin nhắn đã bị Tô Y Y xóa hết, nhưng nhật ký cuộc gọi vẫn ghi rõ gần đây Tô Y Y thường xuyên liên hệ với một người.
Sắc mặt Bùi Hoàn Phong trở nên xấu xi, lấy di động của mình ghi lại con số kia xong mới đặt di động của cô trở về tủ đầu giường.
Ngày hôm sau đi làm, trong đầu Bùi Hoàn Phong vẫn nghĩ về cái người thường xuyên liên lạc với Tô Y Y. Không biết có phải vì đoạn tình cảm mất đi có lại này khiến anh không hề có cảm giác an toàn hay không, Bùi Hoàn Phong không chịu đựng được việc có bất kỳ người nào liên lạc thân mật với Tô Y Y.
Hoặc nói là, anh muốn biết hết mọi việc về Tô Y Y.
Tan ca về nhà, Bùi Hoàn Phong nới lỏng cà vạt, không hề nghỉ ngơi mà đi thẳng lên lầu tìm Tô Y Y, nhưng không ngờ lại thấy Tô Y Y đang gọi điện thoại.
Lửa giận bốc lên đầu, Bùi Hoàn Phong nổi điên lên, đi tới đoạt lấy điện thoại trong tay Tô Y Y, cúp máy rồi nhìn vào nhật ký cuộc gọi, khuôn mặt lập tức trở nên đen thùi.
"Là ai?" Giọng nói nặng nề vang lên, khiến người ta toát mồ hôi lạnh.
Tô Y Y bị sắc mặt của anh dọa sợ, cánh môi run rẩy, nở một nụ cười lúng túng: "Môt…người bạn…"
Bùi Hoàn Phong cười lạnh, không thèm hỏi Tô Y Y nữa, trực tiếp vác người lên, sải bước đi về phía phòng ngủ chính.
Ném cô xuống giường trong tiếng kêu của Tô Y Y, Bùi Hoàn Phong không đợi cô phản ứng đã đè lên người cô bao vây cô lại, ánh mắt trở nên điên cuồng, bắt đầu lột đồ trên người Tô Y Y ra.
Tiến hành cuộc vận động còn kịch liệt hơn tối qua, cả người Tô Y Y bị hành hạ đến mức mệt lả.
Bộ phận tràn đầy tính uy hiếp của Bùi Hoàn Phong vẫn còn dựng đứng, ánh mắt đầy sự nguy hiểm: "Nói cho anh biết, người em yêu nhất là ai?"
Tô Hi Hi híp mắt nhìn khuôn mặt điển trai của anh, cắn môi vẻ mặt hoảng loạn lắc đầu.
"Chết tiệt!" Bùi Hoàn Phong lại cử động, sự va chạm mạnh mẽ khiến Tô Y Y rên rỉ không ngừng, "Em không nói cũng được, nhưng em phải đồng ý với anh, sau này trong lòng em chỉ được nhớ đến một mình anh!"
Phối hợp với lời nói bá đạo động tác mạnh mẽ, khiến Tô Y Y cảm thấy xấu hổ không thôi, cuối cùng vẫn bị ép nói những lời yêu đương.
Tô Y Y bị làm đến mức vành mắt rơm rớm nước mắt, cô quả thật không thể chịu nổi nữa, sau cùng vẫn ngoan ngoãn nói ra những lời Bùi Hoàn Phong muốn nghe, lại dẫn tới một cao trào mới.
Qua cơn mây mưa, Bùi Hoàn Phong cảm thấy thỏa mãn, anh ôm Tô Y Y đi ngủ.
Nửa đêm yên tĩnh, Tô Y Y khẽ xuống giường, lẳng lặng cầm lấy di động lên, chụp lại người đàn ông trên giường và hiện trường tràn đầy mùi vị mập mờ.