Bùi Hoàn Phong là người đàn ông duy nhất cô yêu trong đời này, cho dù thật lòng chỉ đối lấy được lạnh nhạt, nhưng cô vẫn vui vẻ chịu đựng.
Khiến anh đau đớn ba năm, dùng tim của cô để trả đi, như thế, món nợ này….càng không thể trả sạch rồi.
Thuốc mê dần dần có tác dụng, Tô Y Y mơ mơ màng màng, trong mắt toàn là khuôn mặt của Bùi Hoàn Phong.
Chỉ hy vọng quả tim này, ngày sau khi anh quên tôi, nó có thể nhắc anh nhớ lại, từng có một người yêu anh tình nguyện trao con tim cho anh như thế, để cho nửa đời còn lại của anh bình yên không lo lắng…
"Cô Tô, đây là bữa trưa của ông Bùi, phiền cô rồi." Y tá đưa khay cơm trong tay qua, rồi đi kiểm tra bệnh nhân khác.
Tô Y Y nhận lấy khay cơm rồi đóng cửa lại, bước vài bước đến trước giường bệnh, thở dốc ngồi xuống.
Ông Bối thấy cô run tay đặt khay cơm lên tủ đầu giường, mặt mày trắng bệch ngồi xuống bên cạnh, trong lòng không khỏi thấy xúc động: "Cơ thể vẫn chưa khỏe hẵn thì đừng vội đến chăm sóc ông, phía Hoàn Phong ông sẽ đi nói với nó."
Tô Y Y lắc đầu, nở một nụ cười yếu ớt: "Không sao ạ."
Đã 1 tháng trôi qua kể từ ngày phẫu thuật, vốn dĩ cô còn phải nằm nghỉ ngơi một khoảng thời gian nữa mới được phép xuống giường, nhưng hôm qua Bùi Hoàn Phong gọi điện thoại đến kêu cô đi chăm sóc ông Bùi trong khi anh vẫn còn nằm trên giường bệnh, Tô Y Y chỉ có thể cắn răng xuất viện dưới sự phản đối của các bác sĩ.
Ông Bùi không hề biết cô và Bùi Hoàn Phong đã ly hôn, vả lại nếu không đến chăm sóc thì có thể mối liên hệ duy nhất giữa cô và Bùi Hoàn Phong cũng sẽ chấm dứt mất.
Cười khổ, Tô Y Y cẩn thận đỡ ông Bùi lên, hầu hạ ông ăn cơm.
Chuyện này cô đã làm rất thuần thục, từ ngày ông Bùi bị bệnh, đều do cô đến bệnh viện chăm sóc. Bùi Hoàn Phong không tìm được lý do đuổi cô đi, nên chỉ có thể dùng cách này để khiến cô không thể xuất hiện trước mặt anh.
"Sức khỏe của ông sắp không ổn rồi, món tiền cháu cho ông năm xưa đã giúp Bùi Thị vượt qua giai đoạn khó khăn, nếu ông đi rồi, chỉ sợ sẽ tủi thân cho cháu."
Ông Bùi thở dài, năm xưa ông vì cảm ơn việc Tô Y Y đã lấy ra một số vốn đầu tư lớn cứu vớt Bùi Thị đang trong cơn nguy cấp, nên bèn kêu Bùi Hoàn Phong cưới Tô Y Y, muốn thành toàn cho một mối tình si của cô.
Ông Bùi thật sự rất thích một đứa trẻ hiểu chuyện như Tô Y Y đây.
Tô Y Y lắc đầu, nói: "Ông đừng nói lời xui vẻo, bác sĩ nói sức khỏe của ông đã dần trở nên tốt hơn, không bao lâu nữa là có thể xuất viện." Đây là sự thật, chứ không phải những lời bịa đặt ra vì muốn làm ông vui.
Ông cụ mỉm cười, đang tính nói gì đó, thì di động của Tô Y Y đổ chuông.
"Lát nữa đến chỗ tôi." Tô Y Y vừa bắt máy liền nghe thấy tiếng nói trầm khàn, có thể là do vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nên giọng nói vẫn còn hơi yếu ớt.
Bàn tay nắm lấy điện thoại run lên, Tô Y Y hít sâu, trả lời: "Được."
Sau khi chăm sóc ông cụ xong xuôi, Tô Y Y vội vàng qua đó. Trước khi bước vào phòng bệnh, cô đã nghĩ đến rất nhiều mục đích Bùi Hoàn Phong tìm cô, những không hề ngờ đến vừa mở cửa ra sẽ nhìn thấy được một người khiến cô cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân.
"Cô Tô, đã lâu không gặp." Một người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười dịu dàng ngồi bên giường của Bùi Hoàn Phong, một tay bưng bát một tay cầm thìa bón cho người đàn ông đang dựa người vào đầu giường, nhìn cô bằng một ánh mắt ra oai.
Tô Y Y ngừng thở, lồng ngực bỗng đau nhói, cánh môi trắng bệch.
Không phải đã đổi thành tim máy rồi sao, vì sao vẫn còn thấy đau chứ?