Nghe Thương Lạc nhắc đến Bùi Hoàn Phong, sắc mặt Hứa Thư Kỳ trở nên vô cùng xấu xí, bực bội nói: "Anh ta không đên thăm tôi lâu lắm rồi, chắc là bị con khốn Tô Y Y kia quấn lấy. Huống gì bây giờ hai chúng tôi đã chia tay, anh kêu tôi đi đòi tiền hắn bằng cách nào đây?"
Nhưng Thương Lạc không muốn để ý đến những thứ này, chỉ cau mày nói: "Trước đây cô đã từng giúp hắn, hắn sẽ không quên tình xưa nghĩa cũ đâu."
Nghĩ đến số tiền đầu tư vào công ty Thương Lạc, Hứa Thư Kỳ vẫn mềm lòng, cắn môi gật đầu: "Được, vậy tôi thử xem."
Lấy ly do về tình trạng bệnh, Hứa Thư Kỳ gọi điện thoại cho Bùi Hoàn Phong, yêu cầu anh đến thăm cô ta.
Lúc Hứa Thư Kỳ gọi điện thoại đến, Tô Y Y cũng đang ở bên cạnh Bùi Hoàn Phong, đợi anh cúp máy, cô cau mày nói: "Anh đừng đi, cô ta rất xảo trá, lần trước đã kêu người chụp lén những tấm ảnh mờ ám, lần này nói không chừng lại có ý đồ xấu xa gì đó."
Bùi Hoàn Phong vuốt mái tóc mềm mượt, hôn lên cánh môi non mềm của cô, nói: "Có một vài chuyện vẫn phải nói cho rõ ràng, bà xã em yên tâm, anh giải quyết chuyện này sẽ trở về với em, tiếp túc kế hoạch tạo người."
Tô Y Y đỏ mặt, "Cút! Tốt nhất đừng trở về!"
Trước đây sao không phát hiện anh dính người đến thế nhỉ?
"Sao mà được chứ? Anh không nỡ rời xa bà xã cưng của anh."
Quấn quýt hôn hít một lúc, Bùi Hoàn Phong mới quyến luyến bịn rịn rời khỏi biệt thự.
Lái xe đến bệnh viện Hứa Thư Kỳ đang nằm, vào phòng bệnh liền nhìn thấy hai mắt cô ta đỏ bừng, lẳng lặng rơi nước mắt, nhìn anh với thái độ lên án.
Nếu là trước đây Bùi Hoàn Phong có thể vẫn còn đau lòng vì dáng vẻ mềm yếu đáng thương này của cô ta, nhưng bây giờ sau khi đã biết được mọi chuyện năm xưa, còn thấu hiểu được những đau khổ và giày vò mà vợ yêu của mình đã phải chịu đựng, anh tuyệt đối sẽ không tỏ ra một chút thương hại nào đối với người phụ nữ này.
"Sao vậy, khóc ra nông nổi này." Bùi Hoàn Phong không hề đi đến bên giường, chỉ đứng ở nơi không xa nhìn cô ta.
Thấy Bùi Hoàn Phong không đi tới, nội tâm cô ta dậy sóng, sau đó khóc rống lên, nức nở nói: "Hoàn Phong, 10 năm trước vì cứu anh, em…em yêu anh sâu đậm thật mà!"
Trán Bùi Hoàn Phong nổi gân xanh, lạnh lùng nhìn màn biểu diễn của Hứa Thư Kỳ.
"Năm xưa em biết anh bị bệnh tim, nhưng vẫn muốn sinh cho anh một đứa con, nên mới làm ra chuyện đó. Hoàn Phong, chúng ta thật sự không còn khả năng nữa sao?"
Nói đến đây, Bùi Hoàn Phong không thể nhịn thêm được nữa, cất bước đi đến gần giường bệnh, lạnh lùng nhìn Hứa Thư Kỳ đang dưa người vào đầu giường, anh cúi đầu, dừng cách giường cô ta 5cm.
Đã lâu rồi Hứa Thư Kỳ không được nhìn Bùi Hoàn Phong gần đến như vậy, thế là cả người cô ta ngơ ngẩn, say mê nhìn anh.
Khuôn mặt của anh quả thật quá hoàn mỹ, khiến cô ta không thể nào quên được, buông xuống được…
Trong lúc cô ta đang ngơ ngác, Bùi Hoàn Phong đột nhiên lên tiếng, lạnh lùng nói: "Hứa Thư Kỳ, cô vẫn đang lừa tôi đúng không? Năm xưa người lên giường với tôi vốn không phải cô, mà là Y Y!"
Tình yêu trong tim như bị cơn giá lạnh xâm chiếm, Hứa Thư Kỳ rùng mình, nghe nội dung trong lời nói của Bùi Hoàn Phong, mặt mày trở nên trắng bệnh, trong đầu chỉ vang lên một câu nói:
Anh ta biết rồi!
"Nếu không phải 10 năm trước tôi thiếu nợ cô, thì bây giờ nói không chừng cô đã mất mạng rồi!" Bùi Hoàn Phong cười lạnh, ánh mắt hung ác lạnh buốt, cho dù cô ta có tự lừa dối bản thân mình thế nào cũng đều chẳng thể che giấu được sự chán ghét của anh.
Bùi Hoàn Phong nói xong đi ngay, không hề có ý dừng lại, ở chung một căn phòng với Hứa Thư Kỳ, cho dù chỉ thêm một giây cũng đủ khiến anh thấy khó chịu cả người.
Để lại mình Hứa Thư Kỳ chui vào chăn, cả người run lên vì sợ hãi.