Tô Y Y chạy thẳng ra ngoài biệt thự, lao vào trong cơn mưa.
Trên đường nước đọng rất nhiều, trong lúc bất cẩn Tô Y Y ngã quỳ xuống đất, nước mưa thấm nước cả người cô, càng khiến cô trông thê thảm đáng thương hơn.
"Tại sao, tại sao lại đối xử với tôi như thế?" Tô Y Y vui mặt vào hai lòng bàn tay, để mặc cho nước mắt nóng hổi hòa vào nước mưa tuôn rơi trên gò má.
Cô hận Bùi Hoàn Phong, càng hận chính bản thân mình! Hận bản thân đến giờ phút này vẫn còn yêu người đàn ông đã làm tổn thương cô!
Đúng vậy, cho dù cô bỏ ra bao nhiêu đi chẳng nữa, thì trong mắt anh ta cũng chỉ có mình Hứa Thư Kỳ…
Sau lưng có tiếng bước chân, Bùi Hoàn Phong đuổi theo sát phía sau. Anh dừng lại sau lưng Tô Y Y, thấy cô quỳ trên mặt đất băng lạnh như không có cảm giác gì, đau lòng bước lên vài bước muốn kéo người dậy.
"Anh tránh ra!"
Khi tay của anh chạm vào Tô Y Y, cô đột nhiên hất anh ra, giọng nói thê lương.
Bùi Hoàn Phong sửng sốt, sau đó cau mày nói: "Ngoan, chúng ta về trước, như thế này em sẽ đổ bệnh mất."
Cô đã mất cả trái tim rồi, đổ bệnh thì có sao đâu?
Vành mắt của Tô Y Y đỏ bừng, đôi môi trắng bệch, hét vào mặt Bùi Hoàn Phong: "Anh đi tìm Hứa Thư Kỳ đi, tôi không cần anh quan tâm!"
Một Tô Y Y vừa đau khổ vừa cạy mạnh như thế, khiến Bùi Hoàn Phong thấy đau lòng không thôi.
Tình cảm bị đè nén trong lòng suốt bao nhiêu năm qua không thể kiềm nén được nữa, bùng nổ mạnh mẽ ra ngoài.
Nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang chảy nước mắt ràn rụa, giơ tay ra thử xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo của cô, khẽ thở dài nói: "Sao anh có thể không quan tâm đến em được, anh vẫn luôn yêu em mà…"
Lời vừa dứt, trên khuôn mặt Tô Y Y liền xuất hiện biểu cảm không thể tin được.
Cô cười nhạo nói: "Yêu tôi? Nếu anh yêu tôi, vì sao kết hôn ba năm lại không lo lắng không ngó ngàng gì đến tôi, sau đó vì sao lại ly hôn với tôi?"
Một câu nói bất ngờ như thế, kêu cô tin sao tin được đây?
Bùi Hoàn Phong im lặng một lúc, cuối cùng vẫn thở dài nói: "Bởi vì sức khỏe của anh quá tồi tệ, lúc đó nếu không tìm được trái tim thích hợp sẽ sống không được bao lâu. Tình cảm em dành cho anh, anh đều biết, anh cũng yêu em sâu đậm. Y Y, anh hiểu em, nếu anh thật sự chết đi, với tính cách của em chỉ sợ sẽ tự tử theo anh."
Bùi Hoàn Phong cười khổ: "Anh nghĩ nếu anh đối xử lạnh nhạt với em một chút, em không yêu anh nũa, ít ra sau khi anh chết đi, em vẫn có thể sống tốt, bắt đầu một cuộc tình mới."
Tô Y Y nhìn chằm chằm vào Bùi Hoàn Phong như đang nhìn một người xa lạ, cô chưa bao giờ biết rằng, một người mạnh mẽ như Bùi Hoàn Phong, cũng sẽ có lúc lộ ra biểu cảm cô đơn như vậy, nói ra những lời chán nản như vậy.
Nhân lúc Tô Y Y ngơ ngác, Bùi Hoàn Phong ngồi xổm xuống ôm cô vào lòng, tiếp tục nói khẽ: "Trước khi ly hôn anh đã chuẩn bị một số tài sản cho em, nếu anh đi rồi, công ty sớm muộn gì cũng sẽ bị đám cổ đông xâu xé, không chỉ như thế, chỉ sợ Tập đoàn Bùi Thị sẽ gánh phải món nợ khổng lồ. Ly hôn có thể đảm bảo em sẽ không còn có một chút quan hệ gì với món nợ của công ty."
Mọi thứ đều nói một cách hợp tình hợp lý, nhưng trái tim Tô Y Y vẫn trống rỗng như cũ.
"Cho nên anh tổn thương tôi chỉ vì những lý do đó thôi sao?" Tô Y Y cắn môi, kiềm chế tiếng nức nở: "Nếu anh thật sự yêu tôi, thì vì sao sau khi anh phẫu thuật xong lại không trở về bên tôi? Tại sao cứ phải ở bên Hứa Thư Kỳ?"
Vẻ mặt Bùi Hoàn Phong tràn đầy sự đau khổ, dường như suy sụp: "Lúc đó anh đang nghỉ ngơi khôi phục sức khỏe, vốn nghĩ rằng sẽ đối xử tốt với em, nhưng Hứa Thư Kỳ đã mang thai. Anh đã phụ em, anh không thể phụ thêm cô ấy nữa…Lúc đó anh đã nghĩ, có lẽ kiếp này hai chúng ta thật sự có duyên không nợ."
Tô Y Y không rõ trong lòng mình thấy thế nào, dựa vào lòng anh khóc không ngừng.