• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

935
Bùi Hoàn Phong nhìn ảnh trong điện thoại, im lặng không nói, anh không ngờ đến, những đêm quấn quýt lúc trước, Tô Y Y lại thừa cơ chụp lại những tấm ảnh kiểu này.
Hứa Thư Kỳ thấy anh không có phản ứng gì, khóc nói: "Hoàn Phong, nhiều năm qua, em giữ thân như ngọc vì anh, anh không chạm vào em thì cũng thôi vậy, nhưng Tô Y Y lại dùng tấm hình này kích thích em, thật sự làm em rất đau lòng!"
Trong lòng chất chứa một cảm xúc khó tả, con tìm Bùi Hoàn Phong chùng xuống, nói với bản thân không nên đa nghi.
Sau đó nói với Hứa Thư Kỳ: "Chuyện này quả thật Y Y làm không đúng, những ngày tiếp theo em hãy ở lại bệnh viện cố gắng dưỡng bệnh, anh sẽ ở lại chăm sóc em."
Xem như một sự bồi thường, Bùi Hoàn Phong bỏ ra thời gian của mình, đi dọn dẹp cục diện rối rắm do Tô Y Y để lại.
Còn bên kia, lúc này Tô Y Y cũng đang nằm trong bệnh viện.
Trong mũi cô toàn là mùi thuốc khử trùng, lạnh lùng ngắm nhìn trần nhà trắng tinh.
Lúc trước Bùi Hoàn Phong rời đi không do dự, để lại cô bởi vì đau thương quá độ dẫn đến tim xảy ra vấn đề, nằm chịu đựng dày vò dưới đất.
Tay cô run lên cầm lấy điện thoại, Tô Y Y gọi cho Bùi Hoàn Phong theo phản sáng, nhưng bị anh cúp máy ngang.
Ánh mắt Tô Y Y tối xuống, vị trí trái tim càng ngày càng khó chịu, cuối cùng chỉ đánh gọi điện thoại cầu cứu Luật sư Vương.
Từ sau khi hiến tim cho Bùi Hoàn Phong, chỉ cần bị kích động cảm xúc, là Tô Y Y sẽ xuất hiện những vấn đề thế này hoặc thế kia. Cô biết sự khiếm khuyết của cơ thể, nhưng vẫn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình khi Bùi Hoàn Phong nói ra những lời như thế, nên mới xảy ra loại chuyện như thế này.
Cô nằm viện ba ngày, Bùi Hoàn Phong cũng ở lại bệnh viện chăm sóc Hứa Thư Kỳ ba ngày.
Ba ngày này Bùi Hoàn Phong không nhận được cuộc gọi của Tô Y Y, trong lòng không khỏi thấy lo lắng và nhớ nhung.
Nghe theo tiếng lòng của mình, Bùi Hoàn Phong nói với Hứa Thư Kỳ xong rồi về thẳng biệt thự, không ngờ lại gặp phải Tô Y Y vừa mới xuất viện trở về.
Tô Y Y chỉ lạnh lùng nhìn anh, không nói lời nào liền lên lầu thu gọn hành lý của mình.
Phát hiện ra điều bất thường, Bùi Hoàn Phong đi theo Tô Y Y lên lầu, vào phòng nhìn thấy động tác của cô, ánh mắt đột nhiên thay đổi, tiến lên nắm thẳng lấy cổ tay của cô, xoay người cô lại, cau mày hỏi: "Em đang làm gì vậy? Hờ, chẳng lẽ là vì biết được bản thân mình đã làm ra loại chuyện xấu xa, muốn bỏ trốn sao?"
Thắc mắc nhìn người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng trước mắt, Tô Y Y cắn răng hỏi một câu: "Anh nói thế có nghĩa là sao?"
"Còn muốn anh nói ra?" Cơn tức giận dâng lên trong mắt Bùi Hoàn Phong, đứng chặn trước người Tô Y Y, đè cô lên tường, giọng điệu lạnh lùng: "Vì sao lại chụp những tấm hình kia, vì sao lại gửi cho Hứa Thư Kỳ?"
Cuối cùng Tô Y Y cũng hiểu ra, dứt khoát không vùng vẫy nữa, dựa đầu vào tường ngẩng mặt lên nhìn Bùi Hoàn Phong, ánh mắt chất chứa sự chế nhạo, nói với giọng điệu khiêu khích: "Bởi vì cô ta đáng đời!"
Bùi Hoàn Phong chưa bao giờ thấy qua một Tô Y Y có ánh mắt chứa đầy thù hận như thế, cánh tay đang đè lấy cô run lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô: "Y Y, anh đã nói với em, chuyện năm xưa là anh có lỗi với em, không liên quan đến Hứa Thư Kỳ!"
Không ngờ câu nói kia lại khiến sự thù hận trong tim cô càng thêm mãnh liệt, cô đè nén sự chua xót nơi đầu mũi: "Nếu anh thích bảo vệ cô ta như thế, thì hai người đến với nhau luôn đi, còn giữ em lại làm gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK