- ------
Từ xa truyền đến tiếng chó sủa, ngoài sân truyền đến tiếng động nhỏ, bịch bịch bịch, giống như có cái gì gõ lên cửa.
Hoắc Tranh khoác áo xách đèn lồng ra ngoài nhìn xem, ngoài cửa đen như mực, làm gì có người nào, hắn thu hồi chân định đem cửa đóng lại, bỗng chạm phải thứ gì, cảm giác mềm mềm lông xù, hắn hạ thấp đèn lồng xuống nhìn cho rõ, liền thấy một con thỏ tai cụp trắng muốt, nhỏ nhắn chạy đến chân hắn cọ cọ.
Nói vậy tiếng động ngoài cửa vừa rồi chính là do con thỏ này gây ra.
Bạch Tế giật giật lỗ tai, nằm bất động trên chân Hoắc Tranh.
Y rất sợ hãi, vốn định chờ đến hừng đông khi Hoắc Tranh mở cửa liền cho đối phương một bất ngờ, lại không nghĩ đến ban đêm có rất nhiều chó hoang.
Thôn dân nuôi chó thả rông để cho chúng nó kết bè kết đội du đãng khắp nơi trong thôn, mũi chó thực sắc bén, dễ dàng phát hiện ra Bạch Tế, đám chó này không giống như chó hoa đốm đã mở linh trí, y cùng chúng nó không thể giao tiếp, những con chó này thể trạng khổng lồ, ánh mắt hung ác, Bạch Tế sợ hãi bị chúng nó ngậm đi hoặc cắn xé, đàng phải dùng thân mình không ngừng đập vào cửa, để cho Hoắc Tranh phát hiện ra.
Trong ánh lửa tối tăm, nam nhân cùng con thỏ mắt to trừng mắt nhỏ, con thỏ mắt mở tròn xoe, ánh sáng chiếu vào trở nên lấp lánh trong suốt. Hoắc Tranh nhìn nó, hơi thất thần, đột nhiên nhớ tới Bạch Tế cũng có một đôi mắt xinh đẹp tròn xoe như vậy.
Cả hai nhìn nhau, Hoắc Tranh trầm mặc, một tay nâng thỏ nhỏ lên, hảo tâm ôm nó giấu trong bụi cỏ cao xong mới quay trở về phòng, bỗng nghe phía sau có tiếng sột sột soạt soạt, hắn quay đầu, liền nhìn thấy con thỏ tai cụp mình thả đang từ trong bụi cỏ nhảy ra, tung tăng nhảy đến bên cạnh hắn.
Hoắc Tranh còn chưa bước chân vào cửa, con thỏ lông xù này đã nhảy trước hắn một bước phi tót vào trong nhà, còn quay đầu lại nhìn hắn, nó vừa quay đầu lại, hai lỗ tại cụp cũng quơ quơ theo, giống như đang thúc giục hắn nhanh chóng vào nhà.
“.......”
Hoắc Tranh khóa cửa cẩn thận, hắn đối với con thỏ cũng không có gì so đo, để nó ở lại trong viện cũng không để ý tới nó, sau khi tắt đèn liền trở về phòng ngủ.
Khi Hoắc Tranh nghỉ ngơi, con thỏ nhảy đến cạnh cửa phòng hắn, cuộn tròn thành cục bông, ngoan ngoãn dựa trên cửa mà ngủ.
Bạch Tế ngủ thật ngon, có lông thỏ dày mịn trên mình, ngủ ngoài phòng một đêm cũng không bị lạnh, thậm chí trong cơ thể còn có một luồng hơi ấm dào dạt lưu động. Lông tơ trên người được y chải vuốt đến trắng muốt như phát sáng, ngồi xổm xuống liền xù ra nhung nhung một đoàn.
Y nhìn lên trời cao, giờ này đáng lẽ Hoắc Tranh nên rời giường, đang nghĩ ngợi, trong phòng quả nhiên truyền đến động tĩnh.
Bạch Tế lập tức nhảy đến cửa chờ, ngẩn đầu nhìn không chớp mắt, đợi Hoắc Tranh đem cửa mở ra, liền nhảy nhót đi qua đặt mông ngồi phịch trên chân Hoắc Tranh, run lên lỗ tai cụp lông xù, ánh mắt đen láy trong veo nhìn người.
Hoắc Tranh: “.......”
Hắn không dự đoán được con thỏ nhỏ này vẫn ở trong viện, thậm chí hắn phát hiện, chính mình giống như đang bị con thỏ không biết nhảy từ đâu ra này... đến ăn vạ.
Hoắc Tranh nhấc chân, theo động tác, con thỏ đang ăn vạ trên chân lăn tròn, nó sợ bị quăng ngã, liền vươn hai móng nhỏ câu lấy giày hắn, đầu nhỏ lắc lắc, ánh mắt vô tội đáng yêu.
Hoắc Tranh: “.......”
Hắn chỉ có thể yên lặng buông chân xuống, con thỏ thật ấm, nóng hầm hậm nằm trên chân, tiếp xúc với vật ấm áp nhỏ nhắn này Hoắc Tranh không quá thích ứng.
Bất luận hắn hoạt động như thế nào, móng vuốt nhỏ kia bám đến chặt chẽ, Hoắc Tranh đi cũng không được, không đi cũng không được, hắn nhấc chân nhìn con thỏ, nắm lỗ tai nó xách lên.
Lỗ tai là nơi cực kì mẫn cảm của loài thỏ, lỗ tai Bạch Tế bị Hoắc Tranh chạm vào không thoải mái, liền buông móng xuống liếm liếm hai tai cụp mềm mại, tuy rằng hơi đau, nhưng y sẽ không đỗ lỗi cho Hoắc Tranh đâu.
Con thỏ không ngừng liếm hai tai làm Hoắc Tranh nhận ra mới vừa rồi có lẽ đã làm đau nó, hắn đến nhà bếp lấy chút lá cải rửa sạch, đặt tới trước mặt thỏ nhỏ, cho nó ăn.
Trong nhà nuôi một con thỏ tai cụp, mấy ngày nó đến sống ở đây liên tiếp làm Hoắc Tranh không thể tập trung tinh thần, bởi vì hắn phát hiện, con thỏ này quá dính người.
Nó so với chó mèo còn bám người hơn, dù cho Hoắc Tranh đi đến đâu, bên chân lúc nào cũng có một cục bông trắng nhảy nhót theo không ngừng, hơi lơ đãng một chút, chỉ sợ không cẩn thận sẽ giẫm trúng nó.
Hoắc Tranh cũng không nghĩ đem con thỏ này làm thịt kho tàu, cục bông này nhìn qua cũng chẳng béo lắm, dùng hầm thịt cũng không đủ nhét kẽ răng, hắn bất đắc dĩ bị nó quấn lấy, khom người bế nó lên, nghĩ đem thỏ nhỏ này thả đi.
Bạch Tế bị Hoắc Tranh ôm ra ngoài liền đoán được hắn muốn làm cái gì, gấp đến độ chân sau không ngừng đạp người, đầu dụi trong lòng bàn tay ai kia không ngừng cọ.
Y không muốn đi!
Trong tay cảm nhận được một mảng ướt át, không thể tin được thỏ nhỏ này lại chảy nước mắt. Hoắc Tranh bỗng nhiên không đành lòng khi dễ một con thỏ. Mặt hắn tuy vẫn không có cảm xúc gì, nhưng nếu con thỏ này muốn ăn vạ ở đây, đã vậy thì để nó ở lại.
Sau đó Hoắc Tranh lại phát hiện, con thỏ thập phần thông hiểu tính người.
Nó nâng lên hai chân trước, lắc lắc đầu quơ quơ lỗ tai, cái đuôi xù trên mông tùy ý run run theo, nhảy trái nhảy phải.
Nhưng tứ chi quá ngắn, động tác có vẻ vụng về đáng yêu, giống như cục bông đang lăn tròn.
Bạch Tế nhảy trong chốc lát thấy Hoắc Tranh không phản ứng gì, gấp đến độ nhảy lên bàn chân đối phương, rầm rì kêu không ngừng.
“Tranh Tranh Tranh Tranh, điệu múa con thỏ khó coi sao?”
“Hoắc Tranh: “.......”
Bạch Tế run lên hai tai cụp miễn cưỡng phấn chấn lên, điệu múa con thỏ là sở trường bán manh tuyệt kỹ, nếu đối phương không vui, đành phải chọn cách khác, nhất định phải làm cho Hoắc Tranh nhìn mình đến không chớp mắt mới thôi.
Hoắc Tranh cuốc sạch sẽ cỏ dại mọc thành cụm trong viện, có tâm dọn sạch sẽ sân viện, dựng hàng rào xung quanh.
Một cột gỗ cần dùng dây thừng buộc lại, Hoắc Tranh định đi lấy dây thừng đã bện lúc trước đến buộc, hắn cảm thấy dưới chân hơi ngứa, liền nhìn thấy con thỏ ngồi xổm bên chân ngậm thứ gì đó, chính là dây thừng hắn đã bện không lâu trước đó.
Thỏ nhỏ cọ cọ Hoắc Tranh, đem dây thừng cắn trong miệng nhả ra, lắc lắc cái đuôi xù, quay mông về phía Hoắc Tranh nhảy tót đi, Hoắc Tranh thấy nó nhảy ra phía xa, tiếp tục ngậm dây thừng lại đây.
Hoắc Tranh: “.......”
Hắn khom người xoa nhẹ lên đầu con thỏ, được vuốt ve, Bạch Tế nhè nhẹ cạp cạp lòng bàn tay Hoắc Tranh. Chân nhỏ nhảy phốc một cái, chính xác nhảy vào trong lòng ngực người ta.
Khi dùng cơm, thỏ nhỏ phấn khởi, đợi Hoắc Tranh dọn xong chén đũa, thấy hắn mới vừa ngồi xuống ghế, lập tức vươn hai móng nhỏ bám lên đùi hắn, chân sau cách mặt đất treo lủng lẳng trên không mà đạp, ý đồ trèo lên chân Hoắc Tranh.
Hoắc Tranh chưa bao giờ gặp qua con thỏ tai cụp nào có linh tính như vậy, khi làm việc sẽ giúp hắn, ăn cơm cũng quấn lấy, cho ăn lá cải nó cũng không thèm, cố chấp muốn bò lên đùi hắn.
Hoắc Tranh có hơi do dự, bế thỏ nhỏ đặt lên ghế trống bên cạnh.
Chỉ thấy con thỏ thò ra hai chân trước, bám lên ống quần Hoắc Tranh, nhanh nhẹn nhảy lên đùi, thảnh thơi liếm liếm lông xù, cuộn tròn lại như cục bông, chỉ cần Hoắc Tranh muốn đem nó ôm đi, nó lập tức vươn móng vuốt nhỏ ra câu lấy vải dệt.
Thực hiển nhiên, thỏ nhỏ chính là muốn ăn vạ trên đùi Hoắc Tranh không đi.
Hoắc Tranh nghiêm mặt, bất động ngồi đó.
Trên đùi có một vật nhỏ, Hoắc Tranh khi dùng cơm hơi thất thần, trong chốc lát nhìn thấy thỏ con, chốc lát lại thấy con thỏ này rất giống người. Nhớ tới sáng hôm nay con thỏ này ở trước mặt hắn nhảy nhót kì quái, Hoắc Tranh cảm thấy hình như đã thấy qua ở đâu đó.
Bạch Tế ăn hết sạch sẽ lá cải Hoắc Tranh cho mình, no bụng rồi lại ngồi xổm trên đùi người ta chải chuốt lông xù. Chó hoa đốm chỉ ra chủ ý này thật là quá tốt, loài người quả nhiên yêu động vật. Trước kia Hoắc Tranh không cho y tới gần, có nghĩ cũng không dám nghĩ, hôm nay lại có thể nhảy vào lồng ngực ấm áp của đối phương, ngồi trên đùi hắn vuốt lông, chân Hoắc Tranh rắn chắc hữu lực, thật nhịn không được dùng móng nhỏ giẫm giẫm, vui sướng nghiến răng cạp cạp.
Đợi thỏ nhỏ chải chuốt sạch sẽ lông xù xong, Hoắc Tranh ôm nó đặt xuống đất, đi đến nhà bếp múc nước tắm gội. Thỏ tai cụp thân mình chỉ có một nắm, không dám đến gần bếp lửa, phải ngồi xổm một bên nhìn, Bạch Tế biết lúc này Hoắc Tranh muốn đi tắm, liền nhảy nhảy ra khỏi nhà bếp, đuổi theo Hoắc Tranh vào phòng tắm, núp trong góc nhỏ.
Bạch Tế run run lỗ tai, nghe tiếng Hoắc Tranh đến gần, đổ nước vào thùng.
Hoắc Tranh cởi bỏ quần áo, Bạch Tế hướng đôi mắt thỏ lên nhìn chằm chằm, nam nhân thân hình cường tráng lúc trước từng cõng mình, nước xối xuống, bọt nước tràn ngập che đi tầm mắt.
Thỏ nhỏ từ trong góc nhảy ra, run lên hai tai cụp. Lông tơ xù xù dính hơi nước, ướt đẫm dán trên người, lông mao bị xẹp xuống nhỏ lại một vòng, Hoắc Tranh nghe tiếng quay đầu lại, nghiêng người về phía trước, ánh mắt vừa vặn nhìn thấy con thỏ đang ngồi xổm trên mặt đât liếm móng vuốt.
"Ah!"
Bạch Tế dừng lại động tác liếm móng, ngẩn cái đầu nhỏ nhìn Hoắc Tranh, thân thể con người đối với y bây giờ thật khổng lồ, ánh mắt hướng về người cao lớn trước mặt, từng giọt nước lăn trên thân thể cường tráng tích táp nhỏ xuống đất.
Một giọt, hai giọt.
Không gian nhỏ hẹp đột nhiên nóng lên, đầu nhỏ Bạch Tế cũng nóng lên theo, ngơ ngác nâng móng nhỏ lên liếm một cái. Hoắc Tranh làm lơ nó, cách ra chút khoảng cách, tránh cho bọt nước bắn lên mình con thỏ.
Hoắc Tranh tắm xong một lần, cái gì nên xem không nên xem đều bị Bạch Tế nhìn hết.
Hắn thần sắc hờ hững ra khỏi phòng tắm, thuận tay ôm con thỏ ra ngoài.
Thỏ nhỏ ngây ngốc ngơ ngác, móng vuốt nhỏ đạp trên đất xiêu vẹo. Cảm giác như bị say rượu, toàn thân như đang trôi trên trời a.
Bịch...
Bạch Tế ngã bẹp trên mặt đất, thẳng tắp nằm bất động.
Hoắc Tranh liền chú ý đến nó, hắn ôm thỏ nhỏ lên, đầu ngón tay chạm phải một mảnh ướt nóng, lập tức nâng đầu nó lên, chỉ thấy hai dòng máu đỏ tươi tinh tế chảy xuống, hắn giật mình chớp mắt, không hiểu tại sao con thỏ này lại có thể chảy máu mũi.
Hết chương 20
<Edit: Thỏ Cụp Tai>