Nhìn hai tiểu gia hỏa cùng nhau lắc đầu, hắn cảm thấy mình ‘cạn lời’.
Buông giá cắm nến, Hoắc Tranh cẩn thận tìm trong phòng lần nữa, ngay cả vết nứt trên tường cũng không bỏ qua, nhưng vẫn không thấy Bạch Tế.
Hắn vẫn luôn làm việc ngoài phòng, Bạch Tế nếu phát ra động tĩnh gì, hắn không có khả năng không hay biết.
Lục soát khắp nơi một vòng, ánh mắt Hoắc Tranh lần nữa nhìn đến thỏ tai cụp cùng Hắc Trân Châu trên giường, đến gần, phát hiện quần áo Bạch Tế cùng với giày của y, hỗn độn một đống ở dưới đất.
Nếu y có việc đi ra ngoài, cho dù không nói với hắn trước một tiếng, nhưng tại sao lại bỏ quần áo ở đây.
Một người trong phòng tự nhiên biến mất, Hoắc Tranh lo lắng, chạy ra ngoài tìm.
Hắc Trân Châu dùng đầu cụng cụng thỏ tai cụp, Hoắc Tranh nhìn theo chó con, tầm mắt dừng trên con thỏ có vẻ ngốc ngốc kia.
Tiểu Bạch biến mất không thấy, con thỏ này lại từ đâu xuất hiện trong phòng, sự tình kỳ quặc, liệu có liên quan gì hay không?
Hắn cúi đầu nhìn thẳng vào con thỏ hỏi, “Ngươi có biết Tiểu Bạch ở đâu không?”
Thỏ nhỏ giật giật hai lỗ tai, đôi mắt to tròn ngập nước ngơ ngác nhìn Hoắc Tranh, một bộ dáng ngây thơ không hiểu sự đời.
Hoắc Tranh xoa xoa hai mắt, cảm thấy có chút buồn cười, chính mình khi không đi hỏi một con thỏ, lúc này hắn cần làm nhất là phải ra ngoài tìm Tiểu Bạch. Thế nhưng Hoắc Tranh cảm giác con thỏ lông xù trước mắt này rất giống một người đã từng quen biết.
Nhắm mắt hồi tưởng, sau khi con thỏ này dính hắn mấy ngày liền biến mất, cùng lúc đó Bạch Tế cũng trở về tìm hắn.
Hoắc Tranh trong lòng ngộ ra, bỗng nhiên hoảng hốt, trong đầu hiện lên hình ảnh đôi mắt hạnh ngập nước của Bạch Tế, những sự việc lúc trước mơ hồ liên quan đến kì lạ.
Hắn đến cạnh giường đi qua đi lại, đột nhiên quay đầu, hai mắt khóa chặt con thỏ, “Tiểu Bạch.”
.......
Con thỏ nâng lên chân trước, thấy Hoắc Tranh ánh mắt sắc bén nhìn mình, vội vàng cúi thấp đầu, tiếp tục giả ngốc giơ móng nhỏ lên liếm a liếm, Hắc Trân Châu ở một bên, vui sướng bắt chước liếm móng vuốt đầy lông của nó.
Hoắc Tranh biết rõ Hắc Trân Châu đối với Bạch Tế có bao nhiêu thân cận. Hắn bước đến gần thỏ nhỏ, nhìn chằm chằm nó, ngữ khí không còn nghi ngờ gì nữa, “Ngươi là Tiểu Bạch.”
Con thỏ dừng lại động tác liếm móng, dịch dịch mông, lặn lẽ lùi về phía sau.
Hoắc Tranh nhanh chóng ra tay, bợ mông con thỏ, đem cục bông trắng ôm vào người.
Thỏ nhỏ chui vào áo Hoắc Tranh, nhu thuận không giãy giụa, ánh mắt vẫn còn hoảng sợ lặng lẽ ngẩn đầu nhìn người, móng vuốt động động vài cái, cả người hoảng sợ run lên.
Trong đầu Bạch Tế đều là hình ảnh y bị phát hiện.
Tranh Tranh đã biết mình là yêu quái.
Tranh Tranh sẽ...Sợ mình sao?
Hoắc Tranh rũ mắt đối diện với con thỏ, ánh mắt nó đen láy ướt đẫm một mảng, giống như đang khóc. Hắn duỗi tay chạm vào khóe mắt thỏ, quả nhiên lông mềm có chút ướt.
“.......Khóc cái gì?”
Bạch Tế dùng hai móng nhỏ ôm lấy ngón tay Hoắc Tranh, một lát lại buôn ra, đôi mắt đáng thương nhìn hắn.
Hoắc Tranh hơi do dự, “Nếu ngươi là Tiêu Bạch, lại ôm ngón tay ta một chút.”
Thỏ nhỏ sợ hãi, trong phòng ánh nến lay động sáng lên.
Hoắc Tranh đợi một lát, con thỏ mới run rẩy vươn móng nhỏ chụp lấy một đầu ngón tay hắn, đụng vào xong thực nhanh buôn ra, dùng đầu cọ cọ ngực hắn, muốn được ôm.
Hoắc Tranh “.......” yên lặng ôm con thỏ trong ngực một lúc lâu.
Được ôm, con thỏ xoay người dùng đầu dụi vào lòng bàn tay hắn, Tranh Tranh ơi Tranh Tranh, có thể vuốt lông cho ta không?
Hắc Trân Châu nằm bên cạnh rục rịch, muốn chạy qua liếm lông cho cục bông, lại có người nhanh tay giành trước.
Một tay Hoắc Tranh ngăn Hắc Trân Châu, tay kia nhẹ nhàn vỗ vỗ sau lưng thỏ nhỏ, yên lặng giúp nó vuốt lông xù.
Thật thoải mái, Bạch Tế hưng phấn nhìn Hoắc Tranh, chân sau nhảy lên, chân trước dùng sức leo lên bả vai hắn. Tranh Tranh ơi Tranh Tranh, có thể cho ta ngồi ở đây một chút không?
Hoắc Tranh im lặng, đỡ con thỏ lên, đặt nó ngồi xổm trên vai.
Bạch Tế ngồi trên vai Hoắc Tranh hưng phấn nghiến răng, lăn nằm đủ rồi mới thong thả bò xuống.
Hoắc Tranh nâng mông thỏ, ôm trong lòng bàn tay, ngưng mi nhìn cục bông xù.
“Ngươi lại làm sao biến thành dáng vẻ này?”
Bạch Tế run run tai cụp, lại nghe Hoắc Tranh nói: “Có phải, ngươi vốn dĩ chính là...yêu quái.”
Hoắc Tranh chưa bao giờ tin chuyện quỷ thần, nhưng hôm nay trong tay hắn ôm con thỏ lông xù, trên người nó có rất nhiều điểm đáng ngờ trùng hợp với Bạch Tế, Bạch Tế là con thỏ tinh...
Hắn rũ mắt nhìn thỏ tai cụp, lông nó trắng muốt mềm mại, nghĩ đến da Bạch Tế cũng trắng mềm như vậy. Con thỏ nhu thuận vô cùng dính người, mà trên đời này, ngoài Bạch Tế ra không tìm được người thứ hai suốt ngày bám theo hắn như vậy.
Bạch Tế chính là con thỏ, con thỏ cũng là Bạch Tế...
Hoắc Tranh suy nghĩ, y có là yêu quái hắn cũng không sợ, một con vật trắng trắng mềm mềm ngoan ngoãn như thỏ nhỏ, làm sao cũng không uy hiếp được người khác, huống chi là sợ hãi.
Ánh nến hắt lên nửa khuôn mặt Hoắc Tranh, con thỏ yên lặng nằm trong lòng bàn tay hắn, Hoắc Tranh trầm mặc có lẽ làm nó cảm thấy bất an, cái mông lông xù nhích tới nhích lui, thẳng đến khi Hoắc Tranh khẽ vuốt trên lưng, thỏ nhỏ mới an tĩnh lại, ngước đôi mắt to tròn nhìn người.
Hoắc Tranh đột nhiên hỏi: “Tiểu Bạch, có thể biến trở về không?”
Con thỏ lắc đầu, chính mình cũng không biết tới khi nào mới có thể biến trở về hình người, hôm nay bỗng nhiên hóa thành thỏ đều là ngoài ý muốn.
Hoắc Tranh nói không sao, mắt thấy thời gian không còn sớm, thỏ nhỏ trong ngực không ngừng híp mắt ngủ gật, có vẻ mệt mỏi. Hắn ôm thỏ nhỏ thả lại trên giường, con thỏ giật mình cọ quậy, một lần nữa chui vào lòng Hoắc Tranh, tìm chỗ ấm áp dựa vào, khi ngủ còn phát ra tiếng khò khè.
Hoắc Tranh đem nó thả xuống đất không được, cứ ôm như vậy cũng không phải cách. Đành phải bế về phòng mình, đặt trong lòng ngực, một người một thỏ cùng nhau ngủ.
Bóng đêm tĩnh lặng, ánh trăng như nước xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng một màu vàng nhạt, ngay cả cảnh trong mơ cũng trở nên kì quái.
Thỏ nhỏ mơ một giấc mơ quỷ dị, trong mộng không biết tại sao lại bị một con thỏ rất lớn đè nặng không nhúc nhích được, bị nó dùng mông cọ tới cọ lui, giống như đang đến kỳ động dục vậy. Nhưng thỏ lớn và mình đều là thỏ đực mà, như thế nào lại dính với nhau như vậy a?
Thỏ nhỏ quơ chân muốn chạy, lại bị thỏ lớn kéo về gắt gao đè lại.
Con thỏ lớn sức lực lớn, thỏ nhỏ bị ép đến thở không nổi, đau đến chịu không nổi, nó quay đầu lại tính há miệng cắn đối phương một ngụm, vừa liếc mắt nhìn lại, hoảng hốt phát hiện, mặt thỏ lớn dần dần mờ ảo, biến thành mặt Hoắc Tranh.
Tranh Tranh làm sao biến thành con thỏ lớn động dục vậy.
.....
Bạch Tế giật mình tỉnh dậy, tầm nhìn mông lung đen tối, bên tai vang lên tiếng nam nhân thở dốc.
Bạch Tế ngồi dậy, quay đầu nhìn, trong phòng lờ mờ, thân mình cao lớn của đối phương nằm ở mép giường, Bạch Tế ngửi ngửi hơi thở trong phòng, nhận ra đây là phòng Hoắc Tranh.
“Tranh Tranh?”
Bạch Tế nhìn xung quanh có chút tối đen, cảm thấy lạnh, liền hỏi, “Không đốt đèn sao?”
“Không...” Hoắc Tranh vội vàng trả lời, cố gắng kiềm chế.
Đợi hỏa khí hạ xuống, vật ngẩn lên kia cũng bình thường trở lại, Hoắc Tranh mới xuống đất, thắp đèn dầu trong phòng.
Ánh lửa nhàn nhạt chiếu sáng, mông lung mà ái muội.
Hoắc Tranh quay đầu, nhìn đến Bạch Tế ngồi trên giường, một đầu tóc đen dài xõa tung trên lưng tuyết trắng, thân mình quang lỏa, thuận theo sợi tóc đi xuống, ẩn ẩn lộ ra xuân sắc khôn cùng.
Hoắc Tranh dừng chân bất động, gương mặt tràn ngập hối hận.
Không lâu trước đây, hắn thế nhưng nằm mơ thấy mình ôm chặt Bạch Tế, làm việc xấu xa.
Bạch Tế nghiên người, đêm khuya có chút lạnh lẽo, sờ chăn mỏng vốn không ấm như được Hoắc Tranh ôm. Bạch Tế rụt bả vai, hai tay cuốn lấy chăn, đem chính mình quấn lại thành một đoàn, “Tranh Tranh, ngươi làm sao vậy?”
Hoắc Tranh đáp lại một tiếng nhưng vẫn đứng im không nhúc nhích.
Bạch Tế làm nũng, “Ta lạnh...”
Nói xong, một đôi tai cụp lông xù xù từ trên đầu mọc ra, Bạch Tế theo bảng năng co người lại, giấu không được lỗ tai, ánh mắt nhìn Hoắc Tranh mang theo vài phần nhút nhát.
Khi mở miệng hàm răng bị lạnh đến run lên, “Tranh Tranh, ta lạnh.....”
Hoắc Tranh vừa rối rắm vừa hối hận, cuối cùng cũng đến gần, mặt không biểu tình dang ra hai tay nói với Bạch Tế, “Đến, ta ôm.”
Hết chương 30
<Edit: Thỏ Cụp Tai>