Chử Thiếu Kiệt lớn lên một chút, phụ thân hắn bỏ tiền nhờ người đưa hắn đến thư quán. Không quá vài ngày, hắn đã ở trường gây chuyện thị phi, chuyên môn trêu đùa môn sinh nhìn không thuận mắt, chỗ nào phát sinh gây lộn đánh nhau đều có mặt hắn, cũng thường xuyên là người đi đầu châm ngòi gây sự.
Liên tục đổi qua mấy cái thư quán, trong thành không còn nơi nào dám nhận hắn vào học, đến khi phụ thân hắn biết được cũng đã quá muộn.
Chử Thiếu Kiệt không sợ trời không sợ đất, ai hắn cũng dám đánh, càng khó tìm được người có thể thắng hắn, thiếu niên trong thành phải cúi dưới nắm tay hắn mà xưng tiểu đệ, không thì khi thấy hắn chỉ còn cách đi đường vòng. Chử phụ thân xem hắn cứng đầu, giận dữ ném Chử Thiếu Kiệt vào Hưng Võ Viện, tuyên bố nếu hắn thích đánh nhau như vậy, thì có giỏi ở đây đánh ra một cái công danh.
Hưng Võ Viện là nơi dùng võ nói chuyện, Chử Thiếu Kiệt kiêu ngạo xưng tên tuổi chính mình, hắn đứng đầu giữa một đám tiểu tử, vẫn không để bọn chúng vào mắt. Chỉ đối đãi viện trưởng cùng Thạch võ giáo mới có chút kính trọng, hắn chỉ nể phục những người thật sự có thực lực.
Người có thể để Chử Thiếu Kiệt ghi nhớ trong lòng không có mấy ai, bao gồm lão cha hắn cũng lười để ý, cũng không biết vì sao lại nhớ rõ một tiểu yêu quái mà Hồ Nghiễm thường nhắc.
Y là con thỏ, vừa trắng vừa mềm, còn có mắt đen tròn xoe, anh tiếu đáng yêu, tính tình mềm mại, giọng nói rất dễ nghe, ngã đau cũng không sinh khí,...
Dần dần theo miêu tả của Hồ Nghiễm, hắn tự phác họa ra bộ dáng tiểu yêu quái, càng ngày càng rõ ràng chân thực, thậm chí hắn cảm giác như thật sự đang trêu đùa con thỏ, khi đi trên đường đôi lúc không hiểu tại sao lại quay đầu nhìn xem có hay không một con thỏ đang đi theo phía sau.
Này không phải suy nghĩ người thường nên có, Chử Thiếu Kiệt cảm thấy đầu óc mình có bệnh, hắn khắc chế không được suy nghĩ lung tung, qua một thời gian mới dần dần trở lại bình thường, nhưng không ngờ Bạch Tế lại xuất hiện trước mặt hắn.
Hoàng hôn chiếu lên mặt Bạch Tế nhu hòa đến làm người mềm lòng. Chử Thiếu Kiệt đứng dậy, trên cao nhìn xuống cầm lên một nhúm tóc của Bạch Tế nắm trong tay.
Bạch Tế nắm tóc mình giật lại, “Ngươi buông tay, ai cho ngươi nắm tóc ta!”
Chử Thiếu Kiệt sờ sờ lòng bàn tay, quả nhiên thực mềm.
Hắn nhìn nhìn Bạch Tế, lại muốn nắm một lọn tóc, “Bạch Tế.”
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Bạch Tế vội vàng đứng dậy, “Nghe xong chuyện tiểu điệp rồi, ta muốn đi đá cầu.”
“Ta dạy cho ngươi.”
Thấy Bạch Tế không quan tâm, Chử Thiếu Kiệt lại mở miệng, “Ca ca ngươi đang bận rộn đâu, trong viện hơn trăm võ sinh chờ hắn tới quản, lúc này không có thời gian tới chiếu cố ngươi, ta đá cầu rất khá, ngươi muốn học hay không?”
“Không học.”
“Thật không học a? Trong lúc luyện tập ta có thể nói chuyện của Hồ Nghiễm, ngươi không muốn nghe sao?”
Bạch Tế do dự, “Không nghe.”
Y trả lời làm Chử Thiếu Kiệt ngẩn người, nhân lúc này Bạch Tế thuận lợi nhảy nhót chạy đi như thỏ.
Bạch Tế trở lại nhờ Phương Tử Trần dạy y đá cầu, Yến Tuyết Sùng không biết bị chập dây thần kinh nào, mặt dày chen vào cũng muốn dạy Bạch Tế.
Thạch võ giáo trở lại sân huấn luyện tuần tra, chẩn bị đuổi đám võ sinh đi khỏi nhưng thấy bọn họ có vẻ đang cùng tập luyện, hắn đứng nhìn trong chốc lát, gật gật đầu.
Hoắc Tranh xong việc quay lại, hắn đứng cạnh Thạch võ giáo lẳng lặng nhìn môn sinh giữa sân đang luyện tập, chỉ là lần này ánh mắt hắn theo sát Chử Thiếu Kiệt.
Chử Thiếu Kiệt luôn có ý vô tình mà tới gần Bạch Tế, không khó nhìn ra hắn đều cố ý đem cầu chuyển qua cho y hoặc là nửa đường chặn rớt cầu của Bạch Tế.
Sau khi kết thúc luyện tập, Bạch Tế trước tiên chạy đến bên cạnh Hoắc Tranh, để hắn lấy khăn lau mồ hôi cho y. Nhận thấy ánh mắt từ phía sau phóng tới, Hoắc Tranh bước lên che khuất người Bạch Tế, “Trở về thôi.”
Hắn đối với Chử Thiếu Kiệt sinh ra cảm giác đề phòng, trên đường về nói bóng gió với Bạch Tế mấy câu đã biết được Chử Thiếu Kiệt động tay động chân với y, cũng đoán được ý đồ đối phương.
Đêm đó trăng trên bầu trời đỏ như nhiễm huyết, Bạch Tế tắm bên trong đã một lúc lâu, Hoắc Tranh nghĩ tới ý đồ của Chử Thiếu Kiệt, trong lòng không vui mà đẩy cửa vào.
Nhìn tới trên giường trống không, hắn lo lắng đi vào xem thùng tắm phía sau bình phong, bước chân bỗng đứng im tại chỗ.
Trên thùng gỗ có một cục lông bị thấm nước ướt sũng bám lên, vách thùng trơn trượt khiến y không thể leo nhảy ra được, vẩy vẩy bọt nước trên đầu, mắt đen tròn xoe nhìn thấy Hoắc Tranh liền run run lỗ tai,
(Phương Tử Trần thẳng thẳng THẲNG (chuyện quan trọng phải nói 3 lần =)))))
Hết chương 67
<Edit: Thỏ Cụp Tai>