Công phu của Chử Thiếu Kiệt có thể nói là xuất sắc nhất trong đám võ sinh, mà những người đã cùng Hoắc Tranh so tài đều không dám xem nhẹ hắn. Liên tục đánh mấy ngày, Hoắc Tranh chẳng những không suy yếu như những võ giáo trước đây, ngược lại càng đánh càng mạnh, không thấy lộ ra một chút mỏi mệt.
Trừ bỏ Thạch võ giáo, đây là người thứ hai làm bọn họ phải lau mắt mà nhìn.
Buổi chiều Thạch võ giáo đến, hắn lạnh mặt như một ngọn núi lớn đứng ở vị trí võ phán, tầm mắt qua lại giữa Hoắc Tranh và Chử Thiếu Kiệt.
Thạch võ giáo là người cực kì nghiêm khắc, nơi nào có hắn thì đám võ sinh đều không dám ồn ào, một đám sói hoang bỗng ngoan ngoãn như mèo, không người nào lớn tiếng. Theo tiếng Thạch võ giáo tuyên bố bắt đầu giao đầu, ngoại trừ tiếng quyền cước, bốn phía đều lặng ngắt như tờ, bầu không khí khẩn trương mà nặng nề.
Hoắc Tranh cùng Chử Thiếu Kiệt đều có thân hình cao lớn, nếu Hoắc Tranh là một con báo trưởng thành lão luyện thì Chử Thiếu Kiệt chính là một con báo thành niên. Hắn phát ra khí thế tự tin, công kích thập phần lớn mật, mà Hoắc Tranh tiến lùi trầm ổn, xảo diệu hóa giải thế công, tiến công quyết đoán mỗi một bước đều chắc chắn không xảy ra sai lầm.
Đánh một lúc, không còn ai nhớ tới phải ủng hộ người nào, mỗi người đều chăm chú nhìn theo động tác hai người tiến công phòng ngự.
Một hồi lôi đài xuất sắc, Chử Thiếu Kiệt chung quy cũng là tuổi trẻ thiếu niên có chút kiêu ngạo, Hoắc Tranh bắt được sơ hở của hắn, một chiêu đánh bại.
Thắng thua đã rõ, Thạch võ giáo tuyên bố Hoắc Tranh thắng, nhóm võ sinh dưới lôi đài cũng hồi thần, lập tức tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên.
Chử Thiếu Kiệt xoa xoa chỗ mới bị đánh trúng, đối Hoắc Tranh ôm quyền, "Hoắc võ giáo quả nhiên lợi hại."
Hắn nhìn về bốn phía võ sinh dưới lôi đài cao giọng nói: "Ta Chử Thiếu Kiệt hôm nay chấp nhận Hoắc Tranh làm võ giáo trong viện, trận lôi đài này ta thua tâm phục khẩu phục!"
Hắn vừa nói xong mấy võ sinh đã giao đấu với Hoắc Tranh cũng cảm khái, "Võ giáo mới tới công phu xác thật lợi hại."
Chử Thiếu Kiệt trong võ viện đã đánh bại không ít võ sinh, hắn một thân công phu không tồi lúc này thoải mái nhận thua, làm cho rất nhiều võ sinh trong viện khâm phục Hoắc Tranh.
Thạch võ giáo vốn nghiêm túc cũng hòa hoãn một ít, hiển nhiên đối với Hoắc Tranh thật vừa lòng, hồn hậu kêu một tiếng "Hoắc võ giáo."
Nhóm võ sinh đều hướng mắt nhìn Hoắc Tranh, khi hắn ngồi xổm trên lôi đài, để Bạch Tế đứng trước mặt lấy ra khăn sạch an tĩnh mà lau mồ hôi cho hắn. Hoắc Tranh cao lớn cường tráng lúc này nhìn như tiểu nương tử, khiến mấy võ sinh cảm thấy không được tự nhiên.
Có người chọc chọc khuỷu tay Chử Thiếu Kiệt, "Chử Thiếu, y là đệ đệ ngươi hay là đệ đệ Hoắc võ giáo?"
Thanh âm bay vào tai Hoắc Tranh, hắn duỗi tay đè lại gáy Bạch Tế, liếc mắt hướng đám võ sinh đang nói chuyện, không tiếng động cảnh cáo.
Võ sinh kia ngượng ngùng cười cười, gãi đầu bỏ chạy.
"Vì sao lại ra một thân mồ hôi rồi."
Hoắc Tranh lau tầng mồ hôi mỏng sau gáy Bạch Tế, trời không có gió nhưng râm mát, sao y lại đổ mồ hôi.
Bạch Tế thành thật, "Ta hồi hộp a."
Chính mắt nhìn thấy Hoắc Tranh đánh nhau trên lôi đài khiến y hãi hùng khiếp vía. Cũng may Hoắc Tranh không bị thương, y mới bình tĩnh trở lại.
Bỗng nhiên Chử Thiếu Kiệt ở đâu tới ngồi xổm xuống trước mặt Bạch Tế, song song cạnh Hoắc Tranh, không biết hái đâu ra cọng cỏ ngậm vào miệng, đôi mắt tả hữu nhìn hai người.
Bạch Tế không quan tâm đến, quay đầu lôi kéo Hoắc Tranh thì thầm nói nhỏ, "Tranh Tranh, ta phải tham gia hội đá cầu."
Sau lưng y Chử Thiếu Kiệt phì một tiếng bật cười, lúc nói chuyện cố ý đè thấp giọng, "Tiểu gia hỏa, ngươi lộ rồi."
Bạch Tế giật mình che miệng, có Hoắc Tranh bên cạnh làm y nhất thời không cảnh giác, cư nhiên làm lộ ra mình là học sinh Hoằng Dương Quán.
Hoắc Tranh buồn cười mà xoa tay y, lại nghe Chử Thiếu Kiệt nói: "Ta cũng tham gia đá cầu."
Bạch Tế: "....."
Chử Thiếu Kiệt chính là muốn y khẩn trương, nhìn y như vậy hắn ngoài ý muốn cảm thấy vui vẻ. Cố ý hạ thấp thanh âm, ánh mắt đảo quanh giữa bọn họ, "Hưng Võ Viện có quy củ văn nhân không được bước vào nửa bước, nếu như ta tiết lộ thân phận của ngươi cho đám võ sinh, ngươi đoán bọn họ sẽ thế nào a?"
"Ngươi xấu xa!" Bạch Tế mắng sau đó liền kéo Hoắc Tranh đi.
Khi y tức giận, mắt tròn nhiễm một tầng nhàn nhạt màu đỏ hồng giống như mắt thỏ, không tới gần căn bản không thể phát hiện được.
Chử Thiếu Kiệt cười cười nhìn theo hai người đi xa, chân phải lẹp xẹp trên mặt đất, nói một câu chỉ hắn mới nghe được, "Như vậy còn không phải là thỏ sao."
Hết chương 59
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Happy new year 2020
Hố này đào cũng gần 1 năm rồi, tui sẽ cố hoàn trong năm nay (nói thế chứ không biết chừng nào nữa=))))
Cảm mơn mọi người đã ủng hộ