Hắn muốn độc chiếm Bạch Tế. Người khác nhìn qua sẽ thấy Hoắc Tranh là kiểu người trầm ổn bình tĩnh, nhưng bình thường hắn sóng êm gió lặng thế nào, đối với Hồ Nghiễm hay Chử Thiếu Kiệt luôn có phần địch ý. Hắn biết chuyện này không liên quan đến Bạch Tế nhưng hắn vẫn nhịn không được muốn chiếm hữu y.
Người thích Bạch Tế, hắn cũng lặng lẽ đố kị.
Lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve khóe mắt Bạch Tế, Hoắc Tranh trầm thấp nói: “Thật muốn ôm ngươi một cái.” Phía sau đều là học sinh, hắn không thể làm bừa.
Bạch Tế thân mật kề sát vào bàn tay hắn, “Không lâu nữa chúng ta có thể vào chung một học đường rồi, lúc ngươi rãnh có thể đến xem ta học chữ, lúc ta nghỉ ngơi ta liền đi xem ngươi dạy võ.”
Hết giờ nghỉ, Hoắc Tranh buông Bạch Tế ra thúc giục y trở về học, trên đường gặp được viện trưởng, người liền nói: “Hoắc võ giáo, sau khhi hợp viện hai người nên thu liễm chút, nếu để học sinh trong viện biết được, đối với ngươi hay y đều không phải chuyện tốt.”
Hoắc Tranh: “... Ta sẽ chú ý.”
- ----------------------------------------------
Sau khi chuyện hợp viện định ra, khi dạy học không chỉ có một lĩnh vực, phần vì lo lắng bọn học sinh nhàm chán, hơn nữa cần làm phong phú thêm kiến thức của bọn họ, học đường quyết định mở rộng thêm vài lớp học nữa.
Học đường lấy tên mới là Hoằng Hưng Viện, ở Vũ Thành thậm chí cả nước, có thể đây là học viện dạy cả văn võ song song. Hơn nữa học viện thông báo mời nhiều người có tài đến, cầm sư, võ giáo, cộng thêm vài lớp cầm kỳ thư họa.
Trong thời gian ngắn, người vì tin này mà tìm đến thử tài không ít.
Hầm sau nhà Bạch Tế đã hoàn thành hơn phân nửa, khi Hoắc Tranh không ở nhà, Hồ Nghiễm sẽ làm tiếp.
Hắc Trân Châu cũng giúp sức, cả ngày mang theo Miêu Nhi vòng quanh hắn ầm ĩ, tới buổi trưa Lan bà sẽ làm nước ô mai lạnh mang đến cho hắn giải nhiệt.
Lan bà không nghĩ tới Hồ Nghiễm nhìn trông khí chất bất phàm còn làm được việc nhà, sau khi biết hắn là huynh trưởng của Bạch Tế, hai người không có huyết thống cũng không còn người thân nào, bà càng thương hắn như con mình, vài ngày trước Hồ Nghiễm được bà nhận làm con nuôi.
Lan bà tuổi đã cao dưới gối bỗng có thêm ba đứa con, khỏi nói vui tới mức nào, hơn nữa ba người đều xuất chúng, khi nàng dắt chó mèo nhà mình đi dạo đều không quên khoe với hàng xóm, sức khỏe ngày càng tốt lên.
Bạch Tế và Hoắc Tranh từ học viện trở về, Hoắc Tranh dẫn ngựa đi cho ăn cùng với xuống bếp chuẩn bị cơm chiều, Bạch Tế đến hậu viện tìm Hồ Nghiễm, đi theo y là cái đuôi nhỏ Yến Tuyết Sùng. Hồ Nghiễm nhìn thấy, mí mắt cũng lười nhấc, thầm nghĩ tên nhóc con nhà giàu này đúng là nghị lực phi thường.
“Tiểu Điệp!” Bạch Tế chạy tới, hưng phấn nói: “Học viện có tuyển phu tử mới đó!”
Hồ Nghiễm đến Vũ Thành đã một khoảng thời gian, thời gian này hắn chỉ ở lại nhà Lan bà đào hầm hoặc mang theo Hắc Trân Châu và Miêu Nhi đi dạo, Bạch Tế thấy hắn nhàn rỗi, khi nghe được tin học viện tuyển phu tử, đầu tiên liền nghĩ đến Hồ Nghiễm.
<Thật ra Hồ Nghiễm không chỉ ngon giai tài năng mà còn được cái thất nghiệp và nghèo rớt mồng tơi nữa =)))>
Hồ Nghiễm tinh thông cầm nghệ, đi làm phu tử dạy nhạc tuyệt không nói chơi.
Yến Tuyết Sùng chớp chớp mắt, hắn cũng muốn Hồ Nghiễm đến học viện làm phu tử, như vậy có thể sớm chiều ở chung với hắn rồi, lâu ngày sinh tình cũng không chừng.
Hồ Nghiễm bỏ xẻng xuống, lấy khăn lau mồ hôi, “Phu tử dạy nhạc? Nghe cũng không tồi.”
Yến Tuyết Sùng phụ họa, “Tốt lắm tốt lắm, tiền lương khá cao, bọn học sinh cũng ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không gây phiền phức cho ngươi đâu.”
Hồ Nghiễm bật cười, “Vậy tại sao ngươi không ngoan?”
Yến Tuyết Sùng nghẹn lại, không nói nên lời.
“Ta...”
Hồ Nghiễm nâng mày, làm ra biểu tình chăm chú lắng nghe.
Yến Tuyết Sùng: “.....” Hắn vội lui vào góc di di ngón tay lên tường, suy nghĩ: Thôi thôi, dù sao cũng không mất năm bảy cọng lông. Nghĩ xong lại lên tinh thần cầm xẻng đào giúp Hồ Nghiễm.
Bạch Tế che miệng cười trộm, Yến Tuyết Sùng mỗi ngày đều tới đây, tùy hắn vậy.
Yến Tuyết Sùng không phải người dễ ức hiếp, ai chọc hắn một chút hắn cũng phải trả gấp mười. Lúc trước bị Bạch Tế làm đổ mực lên người, hắn đã ghi hận rất lâu. Chỉ đến khi gặp Hồ Nghiễm, hắn như vấp phải đá, nhiều lần tức đến phát khóc nhưng tính tình ương ngạnh cũng thu liễm không ít.
Tuyển chọn phu tử trong thời gian một tháng, Hồ Nghiễm đã quyết định ở lại Vũ Thành, được cơ hội này liền đi thử sức.
Hoằng Hưng Viện gần đây rất náo nhiệt, phần vì hợp viện, lại thêm chiêu mộ không ít phu tử, lúc này Hồ Nghiễm là người xuất sắc nhất, không chỉ dung mạo mà cầm nghệ cũng thật trác tuyệt, rất nhanh được nhiều người tán thưởng.
Sau đó không lâu, Hồ Nghiễm trở thành cầm phu tử của Hoằng Hưng Viện, do hắn sinh đến tuấn mỹ, nói chuyện càng thú vị nên nhanh chóng trở thành phu tử được hoan nghênh nhất trong học đường.
Cũng vì thế, Yến Tuyết Sùng lại buồn rầu không thôi, bởi vì hắn phát hiện, trong viện có học sinh yêu thích nam phong, còn đánh chủ ý lên Hồ Nghiễm nữa.
Hết chương 85
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Mấy cô có để ý không, các cp trong truyện (ngoại trừ Chử Thiếu Kiệt đang FA lòi mắt và Hắc Trân Châu không đi học được) thì cả 3 cp đều là tình thầy trò cả =))))
Có thầy dạy văn, thầy thể dục và bây giờ là thầy âm nhạc =)))))))