Hắn xoa nhẹ trên đầu con thỏ, “Nó là thỏ ta nuôi.”
Hưng Võ Viện không có quy định nào không cho phép mang sủng vật vào, huống chi con thỏ nhỏ như vậy, không có khả năng công kích như chó săn, Thạch võ giáo đành mắt nhắm mắt mở không hỏi nhiều.
Nhưng mà...
Thạch võ giáo nói: “Con thỏ nhìn trông ngoan ngoãn đáng yêu, ngươi nếu mang theo nó đến trước mặt võ sinh, sẽ làm giảm khí thế của ngươi.”
Bản thân dung mạo Hoắc Tranh cũng không kém phần uy nghiêm, công phu cũng tốt, võ sinh trong viện đều nghe hắn dạy bảo. Cũng không hiểu tại sao, khi con thỏ ngồi trên vai hắn đã làm vẻ lạnh lùng của hắn giảm đi vài phần. Bọn võ sinh đều là một tính tình được một tất lại muốn tiến một thước, nếu Hoắc Tranh vừa mang theo con thỏ vừa dạy bọn chúng, chỉ sợ đám đệ tử kia sẽ không an phận.
Bạch Tế thò ra móng nhỏ câu lấy cổ hắn, mắt tròn xoe mà nhìn Hoắc võ giáo, hai chân sau không ngừng giẫm đạp trên vai hắn.
Hoắc Tranh trấn an y, “Ta biết rồi.”
Từ sáng sớm, võ sinh trong viện đều tập luyện trên sân, lũ nhóc hô lớn tiếng đến tận trời. Bạch Tế rúc đầu vào cổ Hoắc Tranh, hai lỗ tai phải cụp xuống sát bên sườn.
Trong sân tập, võ sinh đứng tấn phía dưới đều liếc mắt về con thỏ trên vai hắn. Hoắc Tranh ôm thỏ nhỏ thả ở chổ mình thường nghỉ ngơi, xoa lỗ tai y thấp giọng nói: “Tiểu Bạch, ngươi tạm thời nghỉ ở đây một chút đi.”
Bạch Tế vừa nằm phơi nắng không lâu thì hai mắt đã mơ màng muốn ngủ.
Sân tập rộng lớn có hơn trăm võ sinh đang đứng tấn, Hoắc Tranh rõ ràng nhận thấy bọn họ không tập trung, đến khi hắn đi đến cuối hàng, một người phía trước lén nhặt một vụn đá ném trúng đầu con thỏ. Bạch Tế đang ngủ bỗng giật mình nhảy dựng lên.
Bọn họ nghẹn cười, Hoắc Tranh lạnh lẽo quét mắt, “Cười cái gì?”
Hắn quay đầu nhìn Bạch Tế, sắc mặt liền trầm xuống, phạt nhóm võ sinh đứng tấn thêm nửa canh giờ.
Chuyện Hoắc võ giáo mang theo sủng vật thật nhanh đã truyền khắp Hưng Võ Viện, khi dùng cơm trưa, ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều nhìn chằm chằm con thỏ trên vai hắn. Sắc mặt Hoắc Tranh đen thui như than, có chút hối hận khi mang Bạch Tế theo.
Sau giờ cơm Hoắc Tranh cần đi kiểm tra trong viện một vòng, hắn để Bạch Tế lại sương phòng nơi các võ giáo thường nghỉ ngơi, thả thỏ nhỏ lên nệm giường, dặn dò nó, “Ngươi ở đây ngủ một giấc, ta nhanh xong việc liền tới đón ngươi.”
Bạch Tế cọ cọ ngón tay hắn một chút, an tĩnh nằm trên nệm nhìn hắn ra ngoài.
Khi Hoắc Tranh rời đi đã khóa cửa cẩn thận, nhưng không ngờ một lúc sau khóa cửa đột nhiên chuyển động, có người lẻn vào.
Con thỏ cuộn mình ngủ trong chăn, Chử Thiếu Kiệt đứng cách giường vài bước, nín thở không phát ra tiếng động, sợ đánh thức nó.
Lúc sáng hắn nghe được tin đồn trong viện liền biết con thỏ Hoắc Tranh mang theo chắc chắn là Bạch Tế. Hắn nhìn con thỏ không chớp mắt, trong lòng thuận theo lông mao trắng muốt như có thứ gì nảy nở, khóe môi cong lên nụ cười ngây ngô.
Chử Thiếu Kiệt ngồi xổm xuống, dùng ánh mắt miêu tả từ lỗ tai thỏ xù lông đến cái mũi phấn hồng, lông mao nhìn qua xõa tung mềm mại, sờ lên nhất định rất ấm áp thoải mái.
Bàn tay hắn dừng trên đầu Bạch Tế, Chử Thiếu Kiệt ngập ngừng không xuống tay, hắn sợ làm thỏ nhỏ tỉnh dậy thì hắn không thể nhìn nó nữa, chính là mất nhiều hơn được.
Chử Thiếu Kiệt ở sương phòng không lâu, hắn tính kỹ thời gian Hoắc Tranh trở về, trước đó đã đến nhà bếp bỏ ra chút bạc mua lại một giỏ rau quả tươi. Nghĩ rằng con thỏ đều thích ăn, hắn đem giỏ để bên cạnh Bạch Tế, xong việc vừa lúc đến thời gian, trước khi Hoắc Tranh trở về hắn đã rón rén đi khỏi.
Hoắc Tranh vào sương phòng với sắc mặt khó coi, ánh mắt kinh ngạc nhìn thấy giỏ rau quả. Nhân lúc Bạch Tế còn đang ngủ hắn đã đem giỏ tre ném tới hậu viện. Đến khi mấy võ sinh nghỉ ngơi xong đang đến sân tập luyện, bỗng nhiên nhìn thấy Hoắc võ giáo mang theo một sọt cà rốt lớn.
Một võ sinh ngạc nhiên, “Tối nay phải ăn chay sao?”
Người khác trả lời hắn: “Không đúng, ta nhớ rõ thức ăn đã được đưa đến nhà bếp rồi.”
Chử Thiếu Kiệt đang ngồi trên lan can cắn răng, hắn chạy đến hậu viện tìm được giỏ rau quả Hoắc Tranh ném lại.
- -----------------
Trong sương phòng.
Bạch Tế ngơ ngác đối mặt với một sọt cà rốt khổng lồ trước mắt, tất cả đều là cà rốt mới nhổ đã rửa sạch sẽ, vừa to vừa tươi ngon. Hoắc Tranh đưa một củ đến bên miệng, Bạch Tế liền cắn một miếng nhai đến rột rột vang dội.
“Ăn ngon không?”
Thỏ nhỏ mơ hồ gật đầu, Hoắc Tranh thật vừa lòng, “Sau giờ ngọ người còn phải theo ta một lát.”
Thỏ nhỏ quá đáng yêu làm người nhớ thương, còn vọng tưởng dùng rau quả lấy lòng nó.
So với rau quả kia, Bạch Tế rõ ràng thích cà rốt của hắn hơn...
=))))))
Hết chương 69
<Edit: Thỏ Cụp Tai>