Ôm chặt túi vải trong lòng, Bạch Tế cũng không vội đi nữa, phồng má trừng mắt nhìn Yến Tuyết Sùng, đến trước mặt hắn, nỗ lực lớn giọng, “Con thỏ tốt như vậy, ngươi dựa vào cái gì xem thường nó!”
Yến Tuyết Sùng cả giận nói: “Tiểu gia chính là xem thường con thỏ đấy, con thỏ như ngươi đúng là không biết xấu hổ!”
Mặt Bạch Tế đỏ lên, “Ngươi, ngươi mới không bằng con thỏ, ngươi mới không biết xấu hổ!”
Yến Tuyết Sùng: “Không biết xấu hổ chính là ngươi!”
Bạch Tế: “Ngươi mới không biết xấu hổ!”
Yến Tuyết Sùng giận đỏ mắt đẩy bả vai Bạch Tế một cái, Bạch Tế nóng giận ném túi vải xuống xoay tay đẩy lại hắn.
Thực mau, hai người đối mặt ngươi đẩy ta một chút ta đánh ngươi một chút, đấu đến không phân cao thấp.
Lúc Hoắc Tranh tiến vào, thấy hai người đang đánh nhau trước mắt làm trong lòng hắn lập tức trầm xuống, chạy qua xách Bạch Tế ra bảo hộ sau lưng. Tay Yến Tuyết Sùng xô đẩy trúng bả vai Hoắc Tranh, nhìn thấy Hoắc Tranh làm Yến Tuyết Sùng có chút e ngại.
Hắn dùng sức xô đẩy, Hoắc Tranh vẫn vững vàng, mặc kệ hắn xô đẩy thế nào cũng không thể lay động nửa phần.
Hoắc Tranh càng trầm mặc làm Yến Tuyết Sùng trong lòng lộp bộp, định rút tay về lại bị Hoắc Tranh nắm chặt, trở tay muốn tát một cái, Yến Tuyết Sùng bỗng nghe được cánh tay mình phát ra tiếng kêu răng rắc, tức khắc kinh hoảng gào lên.
“Đau đau đau... ngươi cũng dám động thủ với bổn thiếu gia, ngươi...”
Hoắc Tranh mặt không biểu cảm nhặt lên túi vải trên mặt đất phủi sạch sẽ, nói với Bạch Tế: “Chúng ta trở về.”
Ra khỏi Hoằng Dương Quán, Bạch Tế lo sợ trong lòng, y trèo lên xe ngựa nhận lấy túi nhỏ ôm trong lòng, nhìn Hoắc Tranh vẫn không nói một lời đánh xe, y chen lên phía trước, “Tranh Tranh, ngươi đã đánh Yến Tuyết Sùng?”
Bạch Tế vặn vặn túi vải, thần sắc lâm vào sầu lo, “Tranh Tranh, trong nhà Yến Tuyết Sùng có rất nhiều tiền, hắn gây phiền toái cho ngươi thì sao?”
Hoắc Tranh không hề lo lắng như Bạch Tế nói, cầm dây cương chuyên chú đánh xe, mở miệng hỏi Bạch Tế, “Hắn ở học đường vẫn luôn khi dễ ngươi như vậy?”
“Không có, hôm nay hắn rất lạ.” Bỗng Bạch Tế tự vỗ một phát vào đầu, “Tranh Tranh, hắn biết ta là con thỏ rồi! Lúc nãy ta bị hắn gọi lại là vì chuyện này, nếu ta không nghe lời hắn, hắn liền nói với mọi người ta là con thỏ!”
Bạch Tế căm giận dẩu miệng, “Yến Tuyết Sùng còn nói ta là con thỏ chỉ biết đắm mình trụy lạc, ta lúc nóng giận liền đánh hắn.”
Trong lòng Bạch Tế còn mang theo chút ủy khuất, “Con thỏ có gì không tốt, hắn dựa vào cái gì nói ta như vậy.”
Hoắc Tranh: “.....” Hắn ước chừng đã hiểu con thỏ trong miệng Yến Tuyết Sùng là thế nào, nhưng tại sao Yến Tuyết Sùng vì sao lại nghĩ như vậy? Nhớ tới chuyện mấy ngày trước ở hậu viện thư quán, Hoắc Tranh thầm nghĩ, rất có thể hắn cùng Bạch Tế thân mật đã bị Yến Tuyết Sùng thấy được.
“Tiểu Bạch, việc này ngươi không cần suy nghĩ nữa.” Hoắc Tranh chuyển lời, hỏi y “Trên người có bị đánh đau không?”
“Hông có...”
Yến Truyết Sùng cũng chỉ là mồn mép lợi hại chút, cùng Bạch Tế đánh nhau thật, hai người bất quá đều là tám lạng nửa cân, ai cũng không biết công phu, không thể đả thương đối phương.
Xe ngựa dừng ở trạch viện, Bạch Tế dựa vào Hoắc Tranh nhảy xuống xe, Hoắc Tranh dắt ngựa cột lại. Vừa mở cửa, Hắc Trân Châu nghe được động tĩnh đã ghé vào cửa chờ, nó thấy Bạch Tế đến liền vui sướng nhảy lên người y.
Một mùa đông qua đi, Hắc Trân Châu đã lớn thêm một vòng, đã cao đến nửa người Bạch Tế. Lông mao một màu đen tuyền như mực, ngồi xổm xuống tư thế uy phong lẫm lẫm. Bạch Tế đã từng có thể dùng một tay nắm hai móng nó, hiền giờ một chân đều không nắm hết, móng vuốt Hắc Trân Châu thập phần hữu lực, ván gỗ trong viện nơi nơi đều có vết cào của nó, mà mùa xuân đến nó càng thường xuyên cào ván gỗ.
“Gâu gâu gâu...”
Hắc Trân Châu gần đây thực hoạt bát, ngày xuân khi động vật động dục, cả người đều có tinh lực phát tiết không xong. Ban đêm không biết có mèo hoang từ đâu đến, sớm tối đều có thể nghe chúng nó kêu, dẫn tới Hắc Trân Châu càng thêm rục rịch, nhiều lần nhảy lên đầu tường chộp bắt mèo, mèo hoang linh hoạt nhảy đi, lẻn đến chỗ khác tiếp tục kêu.
Các con vật xao động, Bạch Tế cũng không thể bình tĩnh.
Dùng xong cơm chiều, Bạch Tế bưng cơm cho Hắc Trân Châu, đi vòng quanh tiền viện một vòng không thấy nó, liền đến hậu viện cũng không thấy, Hắc Trân Châu vẫn luôn chạy về ăn đúng giờ nay lại đi đâu mất.
Cửa lớn không hề mở ra, Hắc Trân Châu ra ngoài không được, Bạch Tế lại đến nhà kho tìm, y nhìn sau đống củi thấy một cái đuôi màu đen quét tới quét lui, đó là đuôi Hắc Trân Châu a.
Bạch Tế đến gần xem, Hắc Trân Châu không biết từ nơi nào chộp được một con mèo đen, mèo nhỏ bị nó áp chế, phát ra tiếng kêu meo meo đứt quãng. Hắc Trân Châu toàn bộ tập trung vào mèo đen phía dưới thân, đến Bạch Tế đi vào cũng không biết.
Hắc Trân Châu không chú ý xung quanh, Bạch Tế đứng xem chúng nó, thậm chí nhìn đến khi trừu động lộ ra một đoạn đồ vật.
Bùm.....
Bạch Tế bỗng nhiên mặt đỏ tim đập, yết hầu phân bố đại lượng nước bọt. Y bưng chén sứ yên lặng rời khỏi nhà kho, trước khi đi còn cẩn thận đóng cửa lại.
Mùa xuân đến động vật trong núi sâu đều tùy ý động dục, lúc ấy cỏ cây nơi nơi đều tràn ngập khí vị, Bạch Tế đã trải qua rất nhiều mùa xuân, lại chưa lần nào có cảm giác mãnh liệt như vậy.
Toàn thân y xao động bất an, hô hấp hỗn loạn, trong đầu tất cả đều là hình ảnh ban đêm ‘làm việc’ cùng Hoắc Tranh.
Tinh thần Bạch Tế phiêu phiêu, Hoắc Tranh còn làm việc tại tiền viện, thấy y cầm trong tay chén cơm còn nguyên chưa động, thuận miệng hỏi.
Bạch Tế ngơ ngác “Hắc Trân Châu đang bận.”
Hoắc Tranh chỉ cười cười theo y, Bạch Tế lại nói “Nó thật sự đang bận mà.”
Y buông chén sứ, giả bộ kêu như mèo hoang vừa nãy, lỗ tai ửng đỏ cúi đầu nói “Hắc Trân Châu động dục.”
Bạch Tế lặng lẽ ngẩn đầu nhìn, y thẹn thùng làm Hoắc Tranh bừng tỉnh đại ngộ, tầm mắt chạm nhau, dường như đọc được ý nghĩ của đối phương.
Hoắc Tranh hắng giọng, động vật động dục đã là bản tính, không biết Bạch Tế có giống chúng nó không, hắn không tiện hỏi, lại từ sau mỗi ba ngày Bạch Tế lại đến cọ y, mơ hồ nhận biết được Bạch Tế cũng động dục.
“Tiểu Bạch, thân mình ngươi có hay không xuất hiện điểm bất thường...”
“Điểm bất thường.....” Bạch Tế lẩm bẩm, hỏi: “Tranh Tranh, ngươi muốn hỏi ta có động dục hay không sao?
Hoắc Tranh “.....” Im lặng gật đầu.
Mày đẹp nhíu lại, Bạch Tế nhỏ giọng, “Ta tim đập có chút mau.”
Y nắm tay Hoắc Tranh ấn trước ngực mình, “Ngươi nghe.”
Lại nói: “Mặt cũng nóng lên.”
Bạch Tế đến gần, lúc nói chuyện cơ hồ muốn dán lên người Hoắc Tranh, phun ra hơi thở nóng bỏng, đuôi lông mày nổi lên màu phấn hồng nhàn nhạt, con ngươi ướt át, môi hơi khô chốc chốc lại vươn đầu lưỡi liếm liếm.
Cuối cùng, Bạch Tế trả lời vấn đề của Hoắc Tranh, “Tranh Tranh, ta nghĩ là ta động dục.”
Y tỏ vẻ rất buồn rầu, “Này phải làm thế nào cho phải?”
Ngày mai là vừa đến ba ngày như ước định, mà sáng sớm hai người đã phải xuất phát đi Lộc Sơn, mấy ngày gần đây Bạch Tế đều muốn lăn lộn đến sáng mới chịu ngừng, nếu đêm nay thật sự phát sinh cái gì, Hoắc Tranh lo lắng Bạch Tế trên đường đi sẽ mệt mỏi.
“Trước về phòng nghỉ ngơi đi.”
Hoắc Tranh là người, tự nhiên sẽ không cầm thú như vậy, nhân lúc Bạch Tế động dục đè y ra làm.
- ------
Ban đêm, tiếng mèo kêu ngọt mị đứt quãng từ nhà kho bay vào trong phòng, Bạch Tế nhắm hai mắt chui vào lồng ngực Hoắc Tranh, kia tiếng mèo kêu làm y khó chịu, thân mình vô ý dựa gần Hoắc Tranh cọ cọ.
Hắc Trân Châu cũng là sinh mãnh, đem mèo hoang lộng tới nửa đêm cũng chưa ngừng lại.
Bạch Tế đếm từng tiếng mèo kêu, tinh thần phấn chấn dụi vào người Hoắc Tranh, Hoắc Tranh bị y nháo đến không thể ngủ, đứng dậy thắp đèn dầu trong phòng, ngồi trên giường bồi Bạch Tế.
“Tranh Tranh.” Bạch Tế không chịu nổi, “Ta khó chịu.”
Y ôm chặt thắt lưng Hoắc Tranh, dựa vào thân thể khó chịu, đầu gác trên bả vai hắn có chút cầu xin.
Hơi thở nóng nóng phà vào lỗ tai Hoắc Tranh, Bạch Tế gặm gặp một chút, toàn bộ lỗ tai Hoắc Tranh đều đỏ.
“Tranh Tranh, ưm.....”
Hoắc Tranh bế Bạch Tế lên để y ngồi trong lòng mình, từ lỗ tai đến gò má, lại dọc theo cổ mảnh khảnh, nhất nhất gặm cắn hôn lên.
Trong phòng tràn ngập hơi thở thơm ngọt, yết hầu Bạch Tế phát ra tiếng kêu còn muốn mềm hơn tiếng mèo, y ôm chặt Hoắc Tranh, thân mình cong lên một độ cong mỹ diệu, thẳng đến khi mệt mỏi thành thật nằm bất động trên giường. Hoắc Tranh lau khô cho y, mới ra ngoài rửa sạch tay.
Lòng bàn tay dính chút chất lỏng trắng, Hoắc Tranh đột nhiên ngậm ngón tay vào miệng, hơi thở tanh ngọt xông vào cổ họng, hắn nhắm mắt, đối diện mặt giếng đứng trong chốc lát mới tiếp tục súc rửa.
Bạch Tế mơ một giấc mơ ngắn ngủi mà điên cuồng, khi tỉnh trời cũng vừa sáng. Y vỗ vỗ gương mặt nóng lên, tinh thần dường như vẫn còn trong mộng.
Hắc Trân Châu cùng mèo hoang ngươi chạy ta đuổi trong viện, sáng sớm liền không an tĩnh. Hoắc Tranh nấu cơm xong, hành lí cũng đã thu xếp tốt.
Bọn họ hôm nay đến Lộc Sơn du xuân, Lan bà như bao mẫu thân khác lo lắng hài tử đi xa, phân phó Hoắc Tranh trên đường chiếu cố Bạch Tế, cũng phải nhớ chú ý an nguy.
“Tranh Tranh.”
Bạch Tế thay quần áo xong ra tới, nhìn thấy Hoắc Tranh dọn hành lí lên xe ngựa liền chạy qua giúp đỡ.
Ăn cơm xong, Lan bà tiễn bọn họ rời đi, xe ngựa một đường hướng Hoằng Dương Quán chạy tới.
Sáng sớm hôm nay, trước cửa thư quán đã tạp hợp không ít học sinh, bọn họ đều thay quần áo mùa xuân, tay cầm quạt lông, tinh thần hăng hái, đều là bộ dáng công tử nhẹ nhàn.
Phương Tử Trần đứng cạnh xe hưng phấn vẫy tay với Bạch Tế, Hoắc Tranh chỉnh sửa quần áo cùng đầu tóc cho Bạch Tế, mới để y xuống xe gặp mọi người.
Trong sân viện tập trung hơn trăm môn sinh, mã phu lục tục đánh xe ngựa đến xếp hàng ngoài cửa lớn.
Trường Trinh tiên sinh nói vài lời với nhóm môn sinh mới cho bọn họ theo trình tự lên xe, Bạch Tế cùng Phương Tử Trần đều được an bài ngồi trên xe Hoắc Tranh. Xe ngựa một chiếc tiếp một chiếc từ cửa lớn thư quán chỉnh tề xuất phát, nhìn trông thập phần hoành tráng.
Hết chương 48
<Edit: Thỏ Cụp Tai>