Bìa là bạn @haiqiu13 làm tặng tui đó, dzui muốn xỉu luôn haha. Cảm mơn bạn lắm lắm
- ----------------------------------------
Nước mưa rơi lộp bộp trên thùng xe, chảy theo khe hở tràn vào trong một chút, gò má Yến Tuyết Sùng nóng lên, hắn rũ mắt xuống, “Ta, ta không nghĩ để cho ngươi biết.”
Nói xong lại vội vàng giải thích, “Ta không phải cố ý tranh thủ thương hại của ngươi...”
Hồ Nghiễm chỉ nhìn hắn mà không nói, đầu Yến Tuyết Sùng cúi xuống càng thấp, ngày thường hắn nhanh mồm nhanh miệng nhưng lúc này lại không nói được lời nào.
Hồ Nghiễm nói: “Có một chuyện ta chưa nói với ngươi.”
“Chuyện gì?” Yến Tuyết Sùng nhìn chằm chằm đối phương.
Hồ Nghiễm cười cười, “Lúc đầu thấy ngươi cứ quấn lấy ta, ta đã có ý định lừa gạt ngươi. Nếu ngươi thích ta như vậy ta liền câu ngươi tới tay chơi đùa, chờ chơi chán rồi thì nói sự thật với ngươi, sau đó lại vứt bỏ ngươi.”
Yến Tuyết Sùng trợn tròn đôi mắt, hắn không thể tin được, “.....”
Hồ Nghiễm nói: “Ngươi xem, ta vốn không phải người tốt, ngươi thích dáng vẻ bề ngoài của ta, kì thật ngươi không biết được trong lòng ta thế nào.”
“A!” Yến Tuyết Sùng kinh ngạc.
Hồ Nghiễm dường như có thể đoán được, “Ngươi thấy đó, nội tâm ta hiểm ác không đáng để ngươi cố chấp như thế, đúng không?”
“Không, không sao...” Lỗ tai Yến Tuyết Sùng đều đỏ hết lên, thấp giọng nói: “Ngươi, ngươi cũng đâu có lừa gạt ta đâu.”
Hồ Nghiễm: “.....”
Yến Tuyết Sùng càng nghĩ càng thoải mái, không hề tức giận vì bị Hồ Nghiễm lừa gạt, “Nếu ngươi thật sự lừa quen ta, thời điểm hai ta sớm chiều ở chung ngươi cũng sẽ phát hiện ta tốt lắm, tuy cũng có vài chỗ ta không tốt...”
Tiếng nói của hắn càng nhỏ xuống, “Ta có nhiều chỗ không tốt, nhưng mà ưu điểm vẫn có, không chừng lúc đó ngươi diễn giả thành thật, thật sự thích ta...”
Hồ Nghiễm: “.....”
Hắn không biết nên cười Yến Tuyết Sùng ngu ngốc hay là đồng cảm với hắn nữa.
Yến Tuyết Sùng vốn tính kiêu căng, có đôi khi tính toán chi li với người khác, nhưng khi thật sự thích Hồ Nghiễm, cam chịu bị lừa, bị đánh vẫn muốn kiên trì quấn lấy đối phương.
Xe ngựa dừng bên ngoài hiệu thuốc, Hồ Nghiễm phân phó người đánh xe vào mua thuốc.
Yến Tuyết Sùng rút chân về, “Ta về nhà tự bôi là được rồi.”
Hồ Nghiễm sờ ống quần hắn, “Trong xe ngươi có quần áo sạch không?”
Yến Tuyết Sùng: “.... Có”
Người hầu đem quần áo đưa tới, Yến Tuyết Sùng trợn mắt nhìn không biết làm thế nào cho phải.
Hồ Nghiễm thúc giục nói: “Nhanh thay đồ, bôi thuốc xong rồi kêu bọn họ đưa ngươi về.”
Yến Tuyết Sùng tay chân run run, trước mặt Hồ Nghiễm mà cởi quần, hắn liếc mắt nhìn qua thấy đối phương đang nhìn chằm chằm chân hắn, trong lòng đột nhiên lộp bộp một cái không ngừng nuốt nước bọt, đầu óc lại gào thét lên: ‘Hồ Nghiễm đang nhìn mình!!!’
Thật ra Hồ Nghiễm chỉ nhìn vết thương trên đùi hắn mà thôi.
Thay quần xong, hai cái đùi Yến Tuyết Sùng bị Hồ Nghiễm nâng lên để trên đùi mình, tay Yến Tuyết Sùng nắm chặt, tim đập muốn lên tới cổ họng.
“Hồ, Hồ.... tiên sinh!”
Sắc mặt Hồ Nghiễm bình tĩnh lấy ra thuốc mỡ trị thương cho hắn, lòng bàn tay tinh tế xoa qua da thịt, cả người Yến Tuyết Sùng lại run rẩy, đầu muốn bốc khói.
Tiểu thiếu gia nhà giàu nuôi dưỡng, da thịt nơi nào cũng mềm nộn, dung mạo hắn giống Yến phu nhân có phần thanh nhã của vùng phía nam, chỉ là tính tình hắn ương ngạnh, người thường không để ý kĩ dung mạo hắn. Nghĩ tới đầu tiên liền nhớ tới tính tình kiêu ngạo của hắn.
Hồ Nghiễm bôi thuốc lên chân cho Yến Tuyết Sùng xong, thuốc còn dư thì kêu hắn trở về mới bôi tiếp, lại nói: “Ngươi rốt cuộc có phải con ruột của phụ thân ngươi không? Ra tay tàn nhẫn như vậy.”
Yến Tuyết Sùng tự động hiểu lời Hồ Nghiễm thành quan tâm hắn, nghĩ nghĩ bị phụ thân đánh bị thương thật ra cũng có giá trị.
- --------------------------------------------
Nước mưa tí tách xuyên qua lá cây, rơi xuống sân nhà.
Hoắc Tranh chỉnh lại cái ổ của Hắc Trân Châu, che mưa gió cho nó, để hai nhóc con có thể thoải mái ngủ.
Bạch Tế che dù xuyên qua đình viện tới trước cửa xem xét một vòng, khi quay đầu lại thì đụng phải Hoắc Tranh, được hắn kéo vào lòng ngực nhẹ nhàng ôm lấy.
Bạch Tế giơ cao dù trong tay, cố che cho Hoắc Tranh, “Tại sao Tiểu Điệp còn chưa trở về nữa?”
Hoắc Tranh cầm lấy dù trong tay y, “Có lẽ hắn có việc, một nam nhân đầy đủ tay chân còn biết võ như hắn thì không cần phải lo.”
Ngữ khí Hoắc Tranh hơi lãnh đạm làm Bạch Tế khó hiểu, vừa mở miệng định hỏi hắn thì Hồ Nghiễm đã trở lại.
Hai người còn đứng trong viện ôm không buông tay, Hồ Nghiễm nhìn thấy chỉ biết lắc đầu, “Ta nói nha, các ngươi có thể để ý tới ta một chút không, nếu ta trở về trễ một chút không phải hai ngươi liền hôn nhau tại đây luôn sao?!”
Hoắc đang-có-ý-này Tranh: “.....”
Khuôn mặt Bạch Tế hồng hồng, ngượng ngùng vùi vào người Hoắc Tranh không ra.
Hồ Nghiễm cảm thán trách cuộc đời một chút, sau đó thong thả dạo bước về phòng, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì.
Bạch Tế và Hoắc Tranh đứng một lúc, Hoắc Tranh lập tức bế y lên đi thẳng vào nhà.
Nam nhân liên tiếp phản ứng không giống thường ngày, khi Bạch Tế cởi áo nằm trên giường y mới biết được Hoắc Tranh đang nghĩ gì.
Y yên lặng tới gần người đang đưa lưng về phía mình, cánh tay vòng qua thắt lưng hắn, “Tranh Tranh ơi, ngươi không thích ta tới gần Tiểu Điệp sao?”
Hoắc Tranh: “.....”
Không phải hắn không thích, chỉ là...
Bình dấm vô hình trong lòng hắn lại đổ, Hoắc Tranh xoay người ôm Bạch Tế, nắm chặt đôi tay mảnh khảnh của y, đem người đè trên gối mà hôn.
........
Hết chương 89
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Tới cuối tuần tui sẽ cố đăng hoàn chính văn luôn nhe^^