Thoáng cái đã qua bốn năm, Vũ Thành mỗi ngày đều nghênh đón người việc khác nhau, trong thành người đến rồi lại đi, chỉ có thành nhỏ này vẫn phồn hoa như cũ.
Cuối thu thời tiết mát mẻ, đúng lúc là thời điểm thích hợp để thả diều. Tuy vậy mấy học sinh ở Hoằng Hưng Viện đều lo âu chờ đợi, thi hội kết thúc, hôm nay là ngày yết bảng.
Một đoàn người thấp thỏm nhón chân chờ bên ngoài cửa, phu tử nhìn qua khá bĩnh tĩnh nhưng trong lòng cũng nhấc lên gợn sóng.
Năm năm, một đời người có thể có bao nhiêu lần năm năm? Một đám học sinh chờ đợi kết quả năm năm của họ, đồng thời cũng có người đã chờ đến lần hai lần ba. Bọn họ khổ học cũng chỉ vì sớm có thể thực hiện khát vọng trong lòng.
Mỗi khi đại khảo năm năm kết thúc, có người vui mừng đến khóc, cũng có càng nhiều người khóc vì buồn bã.
Tiếng đốt pháo ngoài phố nổ vang, xa xa truyền đến tiếng hoan hô: “Có bảng vàng, có bảng vàng, Trạng Nguyên ra tới rồi...”
Bọn học sinh chạy ào ra xem, quan sai dán xong bảng vàng bọn họ đã chen đầu vào xem, Võ Trạng Nguyên đề tên Chử Thiếu Kiệt, còn Văn Trạng Nguyên là nhân tài mới xuất hiện hai năm gần đây trong học viện, thiếu niên mười lăm tuổi Ôn Hồng Cẩm.
Năm nay hai vị Trạng Nguyên đều từ Hoằng Hưng Viện. Không chỉ như thế, đồng thời cũng khảo ra vài tiến sĩ.
Dân chúng nhìn bảng vàng ồ lên, một nhà vui mừng mấy nhà sầu, không ít học sinh trên đường ôm đầu rơi nước mắt.
Chử Thiếu Kiệt ôm hoa vải đỏ mọi người cho hắn, bị đẩy lên phía trước ồn ào chúc mừng, Bạch Tế đứng giữa đám người được Hoắc Tranh vòng tay bảo hộ y, nói: “Phương Tử Trần cũng đỗ tiến sĩ rồi.”
Tuy không vào được tam giáp* Phương Tử Trần cũng xúc động rơi lệ. Tay chân hắn run run chen trong đám người, hai mắt đẫm nước, khi nói chuyện cũng thành cà lăm, “Bạch, Bạch Tế, ta, ta....”
*Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa. Ba giải đầu trong thi Đình ngày xưa.
Vui sướng quá nhiều, hắn không thể biểu đạt được cảm xúc lúc này, lúc Bạch Tế ôm hắn, bả vai y cảm giác hơi ẩm ướt.
Hoằng Hưng Viện hợp viện bốn năm, học song song văn võ, sau lần đại khảo đầu tiên được hai vị Trạng Nguyên, vài vị tiến sĩ. Đều làm các viện trong thành kinh ngạc không thôi, dân chúng càng muốn cho hài tử nhà mình đến Hoằng Hưng Viện, không chừng sau này con mình cũng đỗ Trạng Nguyên.
Xem tình hình này, Hoằng Hưng Viện phải xây dựng thêm, hàng năm sẽ càng thêm náo nhiệt.
Sau khi biết kết quả, Yến Tuyết Sùng nhụt chí mà chui đầu vào mấy quyển sách, trước đây thi rớt đối với hắn đều không quan trọng, Yến gia to lớn, không cần hắn phải thi lấy công danh gì, Yến lão gia đưa hắn đến học viện chỉ mong hắn hiểu biết lễ nghĩa, không đi cùng đám công tử kiêu căng làm loạn.
Ở cùng Hồ Nghiễm mấy năm nay, hắn học được không ít thứ, cam tâm tình nguyện vì đối phương mà cố gắng học tập, không để người khác nói hắn ngu ngốc kiêu căng nữa.
Người thay đổi suy nghĩ đối với hắn nhiều nhất là phụ thân.
Lúc Yến Tuyết Sùng ở cùng Hồ Nghiễm không bao lâu thì không biết vì sao chuyện lại đến tai Yến lão gia, nháo đến lớn chuyện, đến hai vị công tử buông bán bên ngoài cũng được gọi về, theo Yến phu nhân khuyên bảo Yến Tuyết Sùng.
Yến lão gia không thể át được cơn giận này, dẫn theo một đám gia nhân đến học viện đem Yến Tuyết Sùng về nhà, tàn nhẫn đánh hắn một trận xong lại nhốt vào phòng chứa củi, mắng hắn bại hoại gia phong Yến gia. Nếu không có Yến phu nhân che chở và hai ca ca can ngăn phụ thân, chỉ sợ mạng nhỏ của Yến Tuyết Sùng phải bỏ tại đây.
Lúc Hồ Nghiễm hay tin liền không do dự chạy đến Yến gia, gia nhân đã được phân phó bất luận Hồ Nghiễm nói gì cũng không cho vào. Hồ Nghiễm đành hóa thành con bướm bay đến phòng chứa củi tìm người.
Yến lão gia quyết tâm muốn chỉnh người, xuống tay không hề lưu tình, Hồ Nghiễm nhìn Yến Tuyết Sùng đau đớn nằm cuộn mình trên mặt đất, lần đầu tiên biết cảm giác tràn ngập đau lòng.
Yến Tuyết Sùng khi bị phụ thân đánh đều cắn răng không khóc, nhưng khi nhìn thấy con bướm trước mắt hóa thành người, dũng khí lúc trước toàn bộ bay mất, nằm trước mặt Hồ Nghiễm khóc đếm thảm thương, liên tục kêu đau.
Hôm đó Yến gia đại náo một ngày, Hồ Nghiễm bế Yến Tuyết Sùng ra khỏi phòng củi đi tìm đại phu trị liệu, qua nửa canh giờ không thấy người, khắp thành đều là gia nhân Yến gia đi tìm tiểu thiếu gia. Hồ Nghiễm đã đem Yến Tuyết Sùng giấu đi, chờ vết thương của hắn khôi phục mới tới cửa bái phỏng, lần này chạm mặt với Yến lão gia, tận tình khuyên bảo.
Yến lão gia lại đem sự lựa chọn cho Yến Tuyết Sùng, nếu hắn khăng khăng muốn ở cùng Hồ Nghiễm thì không cần nhận phụ thân nữa, cũng không cần ở lại Yến gia.
Ngày đó mưa rất lớn, nhiều như nước mắt của Yến Tuyết Sùng.
Yến phu nhân vì chuyện này bệnh không dậy nổi, Yến Tuyết Sùng không bỏ được mẹ hắn, nhẫn tâm khóc lóc từ biệt Hồ Nghiễm, quay đầu lại nói với phụ thân trong lòng hắn chỉ yêu Hồ Nghiễm, bị đánh cũng phải nói.
Vốn tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc như vậy, hắn và Hồ Nghiễm cuối cũng vẫn không có duyên, lại không ngờ tới...
Yến Tuyết Sùng bị nhốt ở nhà mấy tháng, khoảng thời gian đó mỗi đêm đều có một con bướm đúng giờ bay đến xem hắn. Hắn biết con bướm vàng kim đó là Hồ Nghiễm, Yến Tuyết Sùng khó khăn lắm mới theo đuổi được Hồ Nghiễm, nhưng hắn không thể không nhịn đau mà từ bỏ.
Hồ Nghiễm chưa bao giờ hóa thành hình người gặp hắn, nhưng bất kể mưa gió, đến ban đêm đều bay đến thăm hắn. Yến Tuyết Sùng thường xuyên nằm gục trên bàn chờ đợi, qua hôm sau tỉnh lại thì đã được ôm đến trên giường, còn đắp chăn cho hắn.
Hồ Nghiễm không nói, chỉ dùng hành động cho Yến Tuyết Sùng biết hắn không rời đi, hắn vẫn ở bên cạnh.
Lúc Yến Tuyết Sùng được phụ thân thả ra, đã qua ba tháng.
Đón hắn ra ngoài không phải ai khác mà là Hồ Nghiễm.
Không biết Hồ Nghiễm nói gì mà Yến lão gia đồng ý thả người, ông đối với bọn họ coi như nhắm một mắt mở một mắt, dù đôi khi hay chế nhạo châm chọc vài câu nhưng đối với bọn họ cũng không ảnh hưởng gì.
Hồ Nghiễm thay đổi khác trước, thay vì Yến Tuyết Sùng luôn tìm mọi cách bám theo, sau khi Yến Tuyết Sùng được thả trở về học viện, Hồ Nghiễm ngoài là phu tử dạy bảo hắn, mặt khác cũng chiếu cố hắn chu đáo như tình lang.
Bị giam giữ ba tháng, Yến Tuyết Sùng u buồn một thời gian dài. Sau nửa năm yêu nhau, Hồ Nghiễm hao hết tâm tư chăm sóc mới làm hắn vui vẻ trở lại như lúc trước. Trải qua chuyện này, người thay đổi không riêng gì Hồ Nghiễm, Yến Tuyết Sùng cũng thay đổi.
Tiểu thiếu gia bị chiều hư bỗng trở thành người chăm chỉ học tập trong học viện, nhưng hắn thật sự ngốc, ngoài cầm nhạc Hồ Nghiễm đích thân dạy, một biển thi thư rộng lớn hắn cũng không làm nổi lên được một gợn sóng.
Nói đến cùng, vẫn là hắn dốt...
Yến Tuyết Sùng ngồi trong xe ngựa ủ rũ cụp đuôi, màn xe bên ngoài bị xốc lên, là Hồ Nghiễm mới vất vả thoát khói đám học sinh, mỉm cười lên xe ôm người vào lòng, “Đừng nhụt chí, trong lòng ta ngươi là học sinh xuất sắc nhất.”
“Tiên sinh, ta, ta ngốc quá.” Yến Tuyết Sùng khóc không ra nước mắt.
Hồ Nghiễm nhịn cười hôn hôn hắn, lấy ra một bức thư, là của Yến phu nhân sai người đưa tới.
Yến Tuyết Sùng mở to mắt, gấp gáp không chờ được mở thư ra xem, đầu tiên là Yến phu nhân nói nhớ hắn, cuối cùng bà mới vạch trần Yến lão gia, ngoài miệng không nói nhưng lại len lén sai người âm thầm để ý đến hắn, nhiều lần do dự muốn đón hắn về Yến gia.
Lần này tuy rằng thi rớt nhưng thái độ của phụ thân đã hòa hoãn mềm lòng, nếu muốn đón hắn về Yến gia, vậy cũng đã chấp nhận Hồ Nghiễm.
Sau khi thi rớt Yến Tuyết Sùng luôn mặt ủ mày ê, bây giờ mới cười cười ôm chặt cổ Hồ Nghiễm.
“Cuối cùng phụ thân cũng chấp nhận chúng ta rồi.”
Hồ Nghiễm cười nói: “Ta vừa mới gặp Yến phu nhân trên đường, cùng người nói mấy câu, người dặn ngươi đừng lo lắng, cũng đau lòng ngươi thời gian này đọc sách cực khổ, gầy rồi.”
Yến Tuyết Sùng cười ngây ngô sờ lên mặt, “Nhiều người khác cũng gầy xuống mà.”
“Ta đau lòng ngươi, người khác không liên quan đến ta.” Hồ Nghiễm cúi đầu hôn môi hắn, “Trở về bồi bổ lại, mặt béo tròn chút nhéo mới thích.”
Hai người thân mật một hồi, Yến Tuyết Sùng bỗng nhiên ngước mặt đã đỏ bừng lên, “Tiên, tiên sinh, không phải nói hôm nay phải đi mua quà cho Tiểu Bạch sao?”
Bốn năm qua, chuyện mới mẻ ở Vũ Thành nhất định phải kể đến thú y quán của Bạch Tế.
Hết chương 93
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Đố dzui: Tiểu Bạch sẽ đặt tên hiệu thuốc của mình là gì?
Câu này hơi dễ nhỉ=))))