Nghĩ đến kiếp trước, Diệp Đình Dực vì giúp cô không tiếc làm trái nguyên tắc của mình, cuối cùng phải từ bỏ quê hương, trong lòng Cố Phi vô cùng đau lòng: “Đúng, phải là như vậy. Đình Dực anh không cần vì bất kì người nào mà vi phạm nguyên tắc của anh."
"Nhóc con, em không oán anh sao? Dù sao đó cũng là em trai ruột của em, anh..." Diệp Đình Dực có chút áy náy, giọng điệu nhẹ nhàng nói.
"Không, vì sao em lại oán anh chứ? Tất cả những thứ này đều là Cố Gia Vũ tự làm tự chịu." Cố Phi cười, an ủi: "Nó luôn luôn ngang tàng kiêu ngạo, còn ngu ngốc không có não, phải cho nó ở trong tù mấy năm, đối với nó mà nói không chừng là một chuyện tốt."
"Hơn nữa, em cũng không muốn chuyện nhà họ Cố liên lụy đến anh!" Cố Phi vội nói.
Một loại cảm xúc tên là " cảm động" tràn ngập trong ngực Diệp Đình Dực, anh bất giác nhếch miệng: "Nhóc con, gặp chuyện còn biết suy nghĩ thay anh, xem ra anh phải yêu thương em nhiều hơn rồi!"
"Đương nhiên, Đình Dực anh đối với em rất quan trọng, em sẽ bảo vệ anh, quyết không cho bất kì người nào gây trở ngại anh hoàn thành sự nghiệp, kể cả bản thân em." Kiếp trước, cô sai rồi, kiếp này, cô nhất định phải thay đổi.
"Sao vậy, nhóc con? Anh đối với em quan trọng đến như vậy à?" Nghe xong lời này, Diệp Đình Dực vui vẻ hỏi lại.
“Đúng, đối với em mà nói, không có người nào so với anh quan trọng hơn..." Cố Phi kiên định nói.
Dỗ dành xong Diệp Đình Dực, cũng kêu anh phải cam đoan dù có thế nào cũng không quản chuyện của nhà họ Cố. Cố Phi cúp điện thoại, ngồi một mình ở bên giường, lửa giận trong lòng dâng lên.
Cô thật sự xem thường da mặt dày của Cố Chính Đào và Tô Mỹ Vân, buổi sáng mới oán giận hai vợ chồng bọn họ, buổi chiều liền điện thoại cho Diệp Đình Dực, còn đúng lý hợp tình bảo Diệp Đình Dực giúp đỡ.
Đúng là không ra gì, điếc không sợ súng, Cố Chính Đào, Tô Mỹ Vân, các người không muốn nhìn thấy Cố Gia Vũ chịu khổ, muốn cứu cậu ta ra khỏi trại tạm giam!
Được, tôi sẽ tác thành cho các người! Cho cậu ta ra khỏi trại tạm giam, vào thẳng nhà tù luôn!
Sau khi Cố Phi ngồi một lúc lâu thì cười lạnh một tiếng, đứng dậy mở cửa đi ra.
Nửa giờ sau, Cố Phi xuất hiện ở Cố thị, lúc này, trước cửa lớn Cố thị đã bị các ký giả truyền thông bao vây.
Cố Phi vòng qua cửa sau, an toàn đi vào, vô thang máy thẳng đến phòng truyền thông. Lúc này, trưởng phòng Trần vội vàng như kiến trên chảo nóng, đi qua đi lại liên tục.
Chuyện của cậu chủ nhà Cố phát sinh quá đột ngột, làm cho người ta bất ngờ. Buổi sáng, anh ta vừa tới công ty liền được cấp dưới báo chuyện này, anh ta còn tự mình xem video Ngụy Hoa tự sát. Không thể không nói, cậu Cố này đúng chính là ngu ngốc trong truyền thuyết.
Điện thoại cả phòng truyền thông vang lên liên tục, anh ta phải lập kế hoạch khẩn cấp, cố gắng trấn an cơn tức giận của cư dân mạng, kêu bảo vệ ngăn ký giả ở ngoài cửa….
Xử lý khẩn cấp, anh ta nhanh chóng đi xin phép cấp trên, lại bị báo là các lãnh đạo đã đi thăm ông cụ Cố nằm viện, tìm một vòng, ngay cả một giám đốc điều hành cũng không thấy đâu.
Trưởng phòng Trần âm thầm cắn răng, cảm thấy hối hận vì đã ngồi ở vị trí trưởng phòng này, không thế giảo hoạt trốn ra ngoài giống như đám người kia, phải nhắm mắt đối mặt với sự điên cuồng của giới truyền thông và cư dân mạng, còn phải ứng phó với lời chất vấn của phó chủ tịch.
Cố thị là của nhà họ Cố, Cố Gia Vũ là cháu trai duy nhất của ông cụ Cố, còn anh ta chỉ là người làm công cho nhà họ Cố, thì có thể nói gì chứ? Anh ta dám nói gì? Cả một ngày, trưởng phòng truyền thông anh ta đây bị treo ở giữa không trung, không trên không dưới, tiến thoái lưỡng nan.
Thấy Cố Phi đi vào phòng truyền thông, trưởng phòng Trần béo hơn 200 cân, đúng lúc này kích phát tiềm năng cơ thể, sải bước dài tới tới trước mặt Cố Phi: "Ôi, tổng giám đốc Cố, cuối cùng cô cũng đến rồi!" Nắm tay Cố Phi không buông ra, khuôn mặt anh ta đầy vẻ khó xử: "Cô nhìn xem, chuyện kia của cậu Cố, nếu cứ tiếp tục trì hoãn, trước không nói thị trường chứng khoán tổn thất, mà danh tiếng trăm năm của Cố thị cũng không khó cứu vãn lại..."
"Tôi đến chính là vì giải quyết chuyện này. Trưởng phòng Trần, Cố thị là tâm huyết cả đời của ông nội tôi, không thể để cho Cố Gia Vũ phá huỷ được." Cố Phi kéo tay trưởng phòng Trần ra rồi đi vào văn phòng.
Nhìn Cố Phi, trưởng phòng Trần do dự: " Vậy, tổng giám đốc Cố, chuyện đã đến mức này, cô định xử lý như thế nào? Chuyện của cậu Cố đã có quyết định, phòng truyền thông chúng tôi không thể tẩy trắng cho cậu ta được!"
"Tẩy trắng? Ha hả, vì sao lại tẩy trắng? Ai làm nấy chịu, nếu cậu ta dám hại mạng người, thì phải gánh chịu trách nhiệm." Cố Phi lạnh lùng nói.
"Hả? Ý cô là..." Nghe hiểu lời nói ẩn ý của cô, trong lòng trưởng phòng Trần liền thoải mái.
"Không sai, anh qua đây, tôi cho anh biết..." Cố Phi cười khẽ, gọi anh ta đến bên cạnh mình, nói nhỏ vài câu.
Trưởng phòng Trần vừa nghe xong, mồ hôi chảy đầy trên trán, cô chủ này bình thường đều có vẻ dễ ở chung, nhưng vào lúc quan trọng lại ác như vậy, đó là em trai ruột nha, nói bỏ liền bỏ...
Chậc chậc chậc, đúng là ân oán nhà giàu.
...
Ở dưới lầu Cố thị chờ cả ngày, cuối cùng các ký giả cũng được mời đi vào, phòng truyền thông tập đoàn Cố thị phát ra thông cáo: Cậu Cố Gia Vũ đã là vị thành niên, tất cả hành vi của cậu ấy không liên quan đến tập đoàn Cố thị.
Trong khoảng thời gian ngắn, những người luôn theo dõi truyền thông của Cố thị, trong lòng liền hiểu, nhà họ Cố đã quyết định từ bỏ Cố Gia Vũ rồi.
Sáng sớm hôm sau, trang đầu các tờ báo nổi tiếng trong nước đều là "Phú Nhị Đại phát điên, bức tử một nhà ba người. Cậu chủ nhà họ Cố kiêu ngạo ngông cuồng, cuối cùng ép người tự sát trên livestream"... Tiêu đề bắt mắt này đọc mà kinh sợ.
"Cố Phi, ai đưa cho mày cái quyền quyết định thay Cố thị như vây, tao còn chưa có chết đâu!" Trong điện thoại truyền ra tiếng hét của Cố Chính Đào, ông ta tức đến hộc máu: "Mày lập tức điện thoại cho trưởng phòng Trần, rút lại thông cáo kia!"
"Rút lại thông cáo? Ha ha, bố, đấu óc bố bị chạm mạch à?" Cố Phi cười lạnh: "Bây giờ con rất bận, không có thời gian nói chuyện tào lao với bố. Mà con nói luôn cho bố biết, nếu như bố muốn Cố thị bị thằng ngốc Cố Gia Vũ kéo chết theo, rồi cả nhà các người ra đường ăn xin thì cứ lựa chọn rút thông cáo về, bảo vệ cho Cố Gia Vũ."
"Cố Phi, mày... đồ hỗn trướng này..." Bên kia điện thoại, Cố Chính Đào tức đến gân xanh trên trán thình thịch nhảy lên: "Sớm biết mày như bây giờ, lúc trước sinh mày ra, tao nên bóp chết mày."
"Có hối hận cũng muộn rồi." Cố Phi chế giễu mỉa mai ông ta: "Năm đó nếu như ông bắn tôi ở trên tường, thì cũng không có phiền toái bây giờ." Nói xong, liền cúp điện thoại.
Cố Chính Đào nhìn điện thoại bị cúp, mà tức đến phổi cũng đau.