Cố Phi ngồi trên xe, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi về sau, cố gắng nhớ lại chuyện kiếp trước không muốn nhớ nhất, chính là làm tổn thương Diệp Đình Dực sâu sắc.
Chuyện đó, xảy ra vô cùng đột ngột, Cố Phi nhớ vô cùng rõ ràng. Ngày đó đang làm việc thì cô bị Cố Chính Đào gọi về nhà họ Cố, người một nhà, trừ ông cụ Cố ở bên ngoài, đều chờ ở trong phòng khách, mẹ con Tô Mỹ Vân vừa thấy cô, liền khóc lóc cầu cứu cô.
Cố Mạn Kỳ kể.
Cố Gia Vũ với bạn xấu của cậu ta mở rộng một dự án trung tâm giải trí, chọn trúng một cái thôn nhỏ ở vùng ngoại ô, thôn nhỏ được xây bên cạnh hồ với phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, và Cố Gia Vũ lập tức đầu tư tiền vào việc phá dỡ.
Không biết sao, chủ hồ cá là Bạch Vĩ Đông không chịu cho phá dỡ, Cố Gia Vũ sai người quấn ông ta rất lâu nhưng thái độ của Bạch Vĩ Đông vẫn cứng rắn, không muốn từ bỏ hồ cá mà gia đình dựa vào để kiếm sống. Cố Gia Vũ ngang ngược không còn kiên nhẫn, liền tìm mấy người giang hồ đi giáo huấn Bạch Vĩ Đông và người nhà ông ta, buộc ông ta phải kí vào giấy đồng ý cho phá dỡ hồ cá.
Trong quá trình tranh chấp, Bạch Vĩ Đông thất thủ bị đánh chết, sau khi thôn dân báo án, đám người lưu manh bị bắt vào đồn cảnh sát, khai tên Cố Gia Vũ ra.
Xảy ra án mạng, Cố Gia Vũ bị kinh hoảng, chạy về nhà van cầu giúp đỡ, nhà họ Cố mặc dù giàu có, nhưng họ là thương nhân, dính đến mạng người họ cũng không thể làm gì.
Lúc tay chân luống cuống, Tô Mỹ Vân bảo cô đi cầu Diệp Đình Dực, nói vài lời tốt, dù sao nhà anh… Cho dù bây giờ ông cụ Diệp đã lui về, nhưng chung quy vẫn còn quyền uy, nếu như ông có thể nói một câu, còn tác dụng hơn bọn họ ngồi ở đây vắt óc suy nghĩ.
Cố Phi mặc dù căm hận Cố Gia Vũ làm việc kích động lại liều lĩnh, nhưng không cách nào nhẫn tâm mặc kệ cậu ta.
Cố Phi hiểu rõ Diệp Đình Dực, từ nhỏ anh đã đi theo lớn lên bên cạnh ông cụ Diệp, tính anh là kị ác như thù[1], Cố Gia Vũ yếu kém không nói, còn hại đến mạng người, đây đã khiến Diệp Đình Dực không cách nào bỏ qua được.
[1] kị ác như thù: ghen ghét kẻ ác như thù địch
Mặc dù ngày thường Diệp Đình Dực đối với cô rất chiều chuộng, nhưng về vấn đề nguyên tắc, Cố Phi không có có lòng tin thuyết phục được Diệp Đình Dực giúp nhà họ Cố.
Vì thế, Cố Phi đã làm một chuyện đến bây giờ khi nhớ tới còn cảm thấy xấu hổ và ân hận không dứt, cô lấy mình ra ép Diệp Đình Dực... lừa anh cùng cô đi đến chỗ hẹn, cứ như vậy, bất giác lôi Diệp Đình Dực vào mớ hỗn loạn này.
Mặc dù cuối cùng, chuyện này vẫn không thành công, nhưng mà chung quy vẫn bị ảnh hưởng, Cố Gia Vũ dùng thủ đoạn được thả ra, và đưa ra nước ngoài.
Mà Cố Phi cô còn chưa kịp vui vẻ, thì chuyện này đã bị bùng nổ ra ngoài, khi đó, nhà họ Diệp đã sớm lui về sau, mà Diệp Đình Dực trở thành tổng giám đốc trẻ giàu có nhất trong nước, công ty bảo vệ của anh, thậm chí còn được phái đi bảo vệ nguyên thủ nước ngoài, dĩ nhiên đã đả kích đối thủ cạnh tranh.
Những đối thủ cạnh tranh bôi đen Diệp Đình Dực, vì có bóng lưng ông cụ Diệp, anh đánh đóng cửa tất cả công ty trong nước.
Cố Phi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, khoảnh khắc Diệp Đình Dực vọt tới trước mặt cô, trừng lớn đôi mắt đầy tia máu, nắm thật chặt cô, bộ dạng như muốn gϊếŧ người, nhưng sau khi cô khóc lóc nói mình bị ép, anh vẫn cứ thế cắn răng bỏ qua tất cả mọi chuyện, không truy cứu trách nhiệm cô...
Kể từ đó, Diệp Đình Dực từ bỏ quyền thừa kế nhà họ Diệp, một mình ra nước ngoài lần nữa mở ra công ty bảo vệ, dựa vào thân thủ mạnh mẽ và được tu dưỡng, anh đè ép hết những người cùng ngành trên thế giới, qua mấy năm ngắn ngủi đã nhảy vọt lên, mở nhiều công ty con ra toàn cầu.
Thế nhưng, Cố Phi biết rõ, quê hương này không phải quê hương của anh, Diệp Đình Dực không thích sống như vậy, bao nhiêu lần, nửa đêm cô rời giường, đều nhìn thấy anh ngồi ở phía trước cửa sổ không ngừng hút thuốc, một mình hồi tưởng những tháng ngày sôi trào nhiệt huyết kia.
Bởi vì cô ngu xuẩn, Diệp Đình Dực mới bị ép ra nước ngoài, tiền đồ người nhà họ Diệp bị hủy diệt sạch, mỗi khi nghĩ tới đều khiến Cố Phi hối hận không dứt. Theo như cô nhớ, chuyện này phát sinh sau khi tính kế Diệp Đình Dực nɠɵạı ŧìиɦ, còn thời gian cụ thể, cô nhớ không rõ.
Cô phải ngăn cản chuyện này! Hỏi thăm chuyện phát triển đến mức nào rồi? Thế nhưng, muốn ở Tân Thành thăm dò chuyện của Cố Gia Vũ đúng là không dễ dàng...
Đột nhiên, trong đầu Cố Phi hiện lên một người bên cạnh Diệp Đình Dực.
Quý Toàn Nam!
Bạn thân của Diệp Đình Dực, hai người được xem là mặc chung một quần, anh ta là công tử bột có tiếng ở Tân Thành, tinh thông các loại ăn chơi, dựa vào gia thế kết giao với đám bạn xấu, hắc bạch đều ăn sạch. Muốn biết hành tung của Cố Gia Vũ đang làm gì, chỉ có thể là tìm anh ta.
Cố Phi lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, tìm kiếm trong danh bạ, lại chợt nhớ ra, cô chưa lưu số điện thoại của Quý Toàn Nam, lúc này cô và Diệp Đình Dực đang ở trong tình trạng bế tắc, cơ bản chưa từng gặp bạn của anh. Nhưng Diệp Đình Dực chắc chắn có cách liên lạc với Quý Toàn Nam.
Nhưng thời gian này, Diệp Đình Dực đang làm nhiệm vụ đúng không? Hay là để buổi tối nói đi.
"Đến tòa nhà tập đoàn Cố thị!"
Cố Phi nói với tài xế, bỏ điện thoại di động vào lại trong túi xách, nhưng lại không biết, ở Tây Thành, người nào đó đã mỏi mắt mong chờ cô hai ngày.
Nước M, Tây Thành, khu phố náo nhiệt.
Con đường đất vàng gập ghềnh, tiếng còi xe ầm ầm vang lên, xe ở trên đường lần lượt né tránh, hai chiếc xe cảnh sát mở đường, phía sau là chiếc xe Land Rover màu đen huyền bí.
Quần chúng hoảng loạn vây xem, xe Land Rover màu đen dừng lại, mở cửa xe ra, mấy người từ trên xe nhảy xuống mang đầy súng ống, vũ trang đầy đủ.
Đầu bọn họ đội mũ màu đen, thân mặc đồng phục tác chiến, trong lồng ngực là súng máy bán tự động[2], thần bí mà thô bạo, mọi người chen chúc nhau vây xem, bàn tán xôn xao nhưng đội ngũ thần bí rất nhanh chóng rời đi, biến mất ở trong tầm mắt mọi người.
[2] (loại vũ khí sử dụng năng lượng thuốc súng để tự nạp đạn và đẩy vỏ ra ngoài)
"Đó là ai vậy? Đi nhanh thật!"
"Chắc là đội tự vệ."
"Bọn họ? Khu vực này không do bọn họ quản mà? Sao lại tới đây?"
"Anh không biết sao? Thị trưởng quản lý khu C là bạn của cậu Diệp, thương nhân nước N bị trói, chính là khách hàng của cậu Diệp."
"Đám người này đúng là lớn mật."
"Chắc là người mới đến, ở Tây Thành này, có người nào không biết cậu Diệp là người không thể trêu chọc?"
Mọi người xôn xao nghị luận.
"Xe đã sắp xếp xong? Còn nửa phút cuối, không đến, qua một phút, chúng ta gϊếŧ một người!" Tên vô lại hô lớn, gắt gao nắm lấy con tin che ở trước người mình.
"Đừng gϊếŧ tôi! Van cầu anh! Tôi không muốn chết! Cứu mạng..." Con tin bị dọa hô to.
"Còn năm giây cuối cùng! Xe đâu? Tôi lập tức nổ súng!" Tên vô lại cuồng loạn nói.
Đột nhiên, trên lầu mười tám có mấy người giống nhện, bay xuống vang lên một tiếng rầm thật lớn, thuỷ tinh bị đạp vỡ vụn, bóng người nhanh nhẹn giống như báo đen, con dao bắn vào huyệt thái dương bên phải tên vô lại.
Tên vô lại ngã xuống đất, lập tức hôn mê, cả người con tin thì không có bị tổn hại gì.
Mà những người còn lại trong đội ngũ, đã nhanh chóng đánh bại toàn bộ ba tên hoảng loạn chạy trốn của tên vô lại.
Bên kia đường, trong gian phòng xa hoa trên tầng cao nhất, người đàn ông đeo kính râm nhìn xe Land Rover màu đen chạy đi, nghiêng đầu nhìn qua, phía sau anh ta, Diệp Đình Dực ngồi ở trên ghế sa lon, nâng ly rượu lên cười với anh ta.