"Anh là người sáng suốt nên cũng biết, em chỉ là đứa con của chồng trước, được mẹ mang tới nhà họ Cố. Từ khi đến nhà họ Cố, chị ấy vẫn luôn chăm sóc cho em. Nếu nói rằng em muốn thứ gì đó, thì em chỉ muốn chị ấy được hạnh phúc, mà hạnh phúc của chị ấy thì chỉ người sáng suốt như anh mới đem lại được."
Nói xong, vành mắt của Cố Mạn Kỳ đỏ lên, nước mắt tràn đầy như đang chực chờ rơi xuống khiến Phùng Minh Triết cảm thấy đau lòng, bèn ôm cô ta vào lòng, không ngừng an ủi:
"Đừng khóc! Đừng khóc! Tất cả là do anh sai, anh nói sai rồi. Mạn Kỳ là cô gái hiền lành nhất, luôn luôn suy nghĩ cho chị. Đừng đau lòng nữa, anh biết lỗi rồi, em muốn như thế nào cũng được, chỉ cần em đừng khóc nữa."
Cố Mạn Kỳ dựa vào lòng Phùng Minh Triết, đảo mắt, càng ngày càng cảm thấy ghét cái tên Phùng Minh Triết này hơn. Đây đúng là một tên đàn ông trăng hoa điển hình, vừa trăng hoa vừa vô dụng, so với Diệp Đình Dực thì đúng là một người ở trên trời, một người ở dưới đất, không có cửa để mà với tới.
Nghĩ đến ngày hôm đó ở tòa án, nhìn Diệp Đình Dực lúc che chở cho Cố Phi vô cùng bá đạo thì trong lòng Cố Mạn Kỳ lại trở nên rạo rực cả lên, chỉ muốn đá Cố Phi đang ở bên Diệp Đình Dực ra, giành vị trí này cho mình. Cô ta biết, muốn làm cho Cố Phi và Diệp Đình Dực chia tay thì Phùng Minh Triết này là bước quan trọng nhất. Do vậy, mặc dù trong lòng rất ghét Phùng Minh Triết nhưng vẫn phải chịu đựng tính tình này của anh ta để mà ứng phó.
"Người sáng suốt như anh chỉ cần hiểu rõ lòng mình là được, không cần phải như thế này." Cố Mạn Kỳ nhẹ nhàng đẩy Phùng Minh Triết ra, tủi thân nói: "Thật ra, người thông minh như anh nói không hề sai, ngoại trừ việc có thể giúp cho chị được hạnh phúc ra thì em cũng có một chút mục đích riêng của mình. Gia Vũ hiện đã vào tù, mặc dù bố rất yêu thương em nhưng dù sao em cũng không phải con ruột của ông, ông nội lại luôn không vừa mắt với mẹ con em. Nghĩ đi nghĩ lại thì em chỉ có thể dựa vào chị, hy vọng rằng chị có thể che chở em trong tương lai vì sự chân thành này của em."
Nhìn dáng vẻ đáng thương, chịu đựng này của Cố Mạn Kỳ, Phùng Minh Triết cảm thấy yên tâm hơn, cũng cảm thấy mình có thể đạt được mục đích, anh ta cười nói: "Mạn Kỳ quả nhiên là rất giỏi đoán ý người khác. Em cứ chọn một món trang sức của nhà họ Phùng đi, tính vào cho anh, coi như đây là lời xin lỗi của anh dành cho em."
Cố Mạn Kỳ lộ ra nụ cười chân thật nhất từ lúc bước vào căn phòng này tới bây giờ: "Người sáng suốt như anh đúng là, như vậy thì khiến em thật ngại quá!"
"Em muốn chọn cái gì thì em chọn cái đó, có gì phải ngại chứ! Thêm nữa, chuyện của Phi Phi, anh cũng sẽ giúp em." Phùng Minh Triết quay trở về chỗ, ngồi xuống rồi nói một cách phóng khoáng: "Em muốn làm như thế nào? Nói đi!"
"Thật ra rất đơn giản thôi, chỉ cần khiến cho Diệp Đình Dực tận mắt nhìn thấy anh và chị em ở cùng nhau, cho anh ta thấy rằng người ở trong lòng chị ấy là anh, thân mật một chút thì càng tốt. Em muốn lợi dụng tính cách của Diệp Đình Dực, không chịu chen chân vào chuyện tình cảm của người khác để làm người thứ ba."
"Em nói thì nghe đơn giản đấy, nhưng từ chuyện lần trước, không hiểu vì sao Phi Phi không chịu nghe máy anh, anh đến công ty cũng bị trợ lý ngăn lại, anh không hề gặp được cô ấy." Phùng Minh Triết hơi tức giận nói.
"Thế sao! Thế thì anh..."
Cố Mạn Kỳ ngoắc tay một cái, Phùng Minh Triết liền sát lại, hai người thì thầm to nhỏ bàn bạc.
Bên ngoài sân thượng lớn, rèm cửa màu xám đậm và xám nhạt đung đưa trong gió, ánh nắng trong veo rơi lác đác, xuyên qua những tán cây trong sân. Diệp Đình Dực thư thái ngồi trên sân thượng, miệng ngậm điếu thuốc, trong tay còn đang cầm sợi dây chuyền bị Cố Phi ném đi, chiếc nhẫn vàng bạc treo trên sợi dây chuyền khiến anh cảm thấy vô cùng gai mắt.
Chữ cái được khắc trên chiếc nhẫn, thái độ của Cố Phi đối với nó và biểu cảm lạ lùng lúc ném nó đi ngay khi nhìn thấy đã khiến anh phải chú ý, khiến cho Diệp Đình Dực dấy lên nghi hoặc.
Thời gian này, Cố Phi thay đổi quá đột ngột, trong khoảng thời gian ngọt ngào, vì nghi ngờ nên anh đã sai người kiểm tra chiếc nhẫn, lúc đó mới biết chiếc nhẫn là vật đính ước mà Phùng Minh Triết tặng cho Cố Phi.
Việc Cố Phi ném chiếc nhẫn này đi, rốt cuộc là muốn buông bỏ tình cảm với Phùng Minh Triết hay là vẫn còn ý nghĩa gì khác? Anh không dám nghĩ đến, cũng không hề muốn suy nghĩ, hít một hơi thật sâu rồi nhả ra, khói thuốc bay ra rất nhiều.
Nhìn lại qua làn khói, Cố Phi đang ngủ trong nhà lại càng trở nên mơ hồ.
Đột nhiên, chiếc điện thoại trên cái bàn nhỏ vang lên, Diệp Đình Dực cất sợi dây chuyền đi, vội vàng nghe máy.
"Alo, anh rể à, em là Mạn Kỳ." Đầu bên kia điện thoại, Cố Mạn Kỳ thận trọng nói.
"Ừ?" Diệp Đình Dực nhíu mày, vừa rồi vì sợ đánh thức Cố Phi nên quá nhanh tay, không kịp nhìn hiển thị người gọi. Nhớ tới những việc Cố Mạn Kỳ từng làm, anh khó chịu cau mày lại, định cúp máy.
Bên kia, giọng nói vội vã của Cố Mạn Kỳ từ trong điện thoại truyền ra: "Anh rể, anh đừng cúp máy, em có chuyện quan trọng cần nói với anh, liên quan tới chị em."
Cố Phi? Diệp Đình Dực hơi lưỡng lự rồi lại đặt điện thoại lên tai. "Chuyện gì?" Giọng anh lạnh lùng.
Thấy Diệp Đình Dực thực sự đáp lại, Cố Mạn Kỳ mỉm cười đắc ý: “Anh rể, hôm nay Phùng Minh Triết... Anh biết anh ta đúng không? Anh ta là người yêu thời thơ ấu của chị em... Hừm..."
"Dù sao thì, lần trước anh ta đã đến gặp em và nói với em rằng chị vì muốn rời xa anh nên mới mắc phải sai lầm. Anh ta nói rằng, sau này, cho dù anh có đồng ý ly hôn với chị em hay không thì chị ấy vẫn sẽ theo anh ta rời xa nơi này."
"Nhưng sau khi chuyện đó kết thúc, anh ta không thể tìm được chị em, điện thoại không liên lạc được, đến công ty cũng không gặp được, dường như đang cố né tránh anh ta. Anh ta tìm đến em, muốn em giúp đỡ liên hệ với chị ấy, còn dọa em rằng nếu em không chịu giúp đỡ thì sẽ công khai chuyện này cho tất cả mọi người. Anh rể, em sợ lắm, em không biết phải làm gì bây giờ?" Cô ta cố tình ra vẻ hoảng sợ.
"Cố Phi muốn rời khỏi nơi này cùng với Phùng Minh Triết?" Diệp Đình Dực lạnh giọng, mặt sa sầm lại.
"Chuyện này... em không biết là thật hay giả. Có điều Phùng Minh Triết nói như vậy, anh ta với chị em đã chuẩn bị đến một thành phố khác, ở nước ngoài, nơi không một ai có thể biết được chỗ của họ, kết hôn rồi sinh con, để không ai có thể kiểm soát nữa."
"Nhưng, em cảm thấy những lời này của Phùng Minh Triết không phải là sự thật. Chị ấy sao có thể bỏ trốn với anh ta được? Anh rể đối xử với chị em tốt như vậy, chị em cũng không phải đồ ngốc, chắc chắn sẽ cảm nhận được. Có thể chị ấy và Phùng Minh Triết là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên nên tình cảm sâu đậm, việc cưới anh không phải mong muốn của chị ấy nhưng chị ấy sẽ không làm cái chuyện bỏ trốn cùng người khác như vậy. Chắc chắn là Phùng Minh Triết đã nói dối."
Lúc này, vẻ mặt của Cố Mạn Kỳ vô cùng đắc ý, lại ra vẻ như đang rất lo lắng, nghẹn ngào nói: "Nhưng anh rể à, anh không biết đâu, lúc anh ta đến tìm em thì trông rất đáng sự, nói rất to, còn nắm lấy em không chịu buông ra."
"Em sợ anh ta kích động sẽ gây ra chuyện gì nên đã giả vờ đồng ý, hẹn gặp anh ta ở nhà hàng Úy Hải vào ngày mai. Anh rể, đến lúc đó, anh cùng em đến gặp anh ta đi. Cùng nhau nói thật rõ ràng, để cho anh ta thực sự buông bỏ cái ý định này đi, được không?"
"Em thật sự rất sợ anh ta."