Trên lầu, sắc mặt của Diệp Đình Dực hòa hoãn lại.
"Phi Phi, em đừng giận dỗi như vậy. Anh biết anh nói Diệp Đình Dực coi em như bảo bối đã khiến em tức giận." Hết lần này đến lần khác, Phùng Minh Triết vẫn chưa hề nhận ra, còn tự cho mình là đúng mà nói: "Diệp Đình Dực là một tên côn đồ, làm sao có thể yêu Phi Phi của chúng ta được. Chẳng qua là anh ta ỷ vào gia thế, muốn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga thôi!"
Phùng Minh Triết cố ý nói lớn tiếng những lời này làm cho Diệp Đình Dực vốn thính lực tốt nghe được, bèn không nhịn được nữa, đứng lên đi ra khỏi phòng.
"Anh rể, anh rể, anh đợi em một chút..." Cố Mạn Kỳ vội vàng đứng lên, đuổi theo ra bên ngoài.
Diệp Đình Dực bước đi nhanh như bay từ lối VIP ra khu đỗ xe, Cố Mạn Kỳ vất vả đuổi theo trên đôi giày cao gót 10cm, ra tận bãi đỗ xe mới đuổi kịp, vội ngăn anh lại.
"Anh rể, xin lỗi anh, chuyện này thật quá... Tất cả là lỗi của em, nếu không phải em hẹn anh ra thì anh sẽ không thấy những chuyện này. Anh đừng tức giận được không?"
"Chẳng qua là do chị ấy không quên được anh Minh Triết. Dù sao cũng nhiều năm tình cảm như vậy, chị ấy, chị ấy sẽ không thể kiềm chế được, anh đừng trách chị ấy..." Cố Mạn Kỳ ra vẻ cầu xin.
Diệp Đình Dực làm như không thấy gì, mở cửa xe, ngồi vào rồi lái ra khỏi bãi đỗ xe.
Nghênh ngang rời đi.
Cố Mạn Kỳ yên lặng đứng ở bãi đỗ xe nhìn chiếc xe nhanh chóng mất hút, nhớ lại sắc mặt xanh mét khi nãy của Diệp Đình Dực...
Một lúc sau, nụ cười đắc ý dần hiện lên.
Cố Phi, để tôi xem lần này chị định làm thế nào!
Trong đại sảnh, một người đàn ông vóc dáng cao lớn đi ngang qua cửa sổ đã hấp dẫn sự chú ý của Cố Phi, cô liền không kịp để ý lời Phùng Minh Triết nói nữa, sau khi nhận ra đó chỉ là người có vóc dáng tương tự với Diệp Đình Dực thì mới hoàn hồn lại, vừa lúc nghe thấy Phùng Minh Triết nói đến không xứng cái gì đó...
Không cần nghĩ nhiều Cố Phi cũng biết chắc chắn Phùng Minh Triết sẽ không nói điều gì tốt đẹp: "Anh vừa nói cái gì, tôi không nghe rõ, anh nói lại lần nữa đi."
Phùng Minh Triết liền vội lấy lòng nói: "Anh nói rằng Diệp Đình Dực là cái đồ thô lỗ, làm sao xứng được với người phụ nữ như Phi Phi, đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, mơ tưởng hão huyền."
"Á à, mơ tưởng hão huyền?" Nghe anh ta không hề kiêng nể gì mà xúc phạm Diệp Đình Dực, trong mắt Cố Phi tóe lửa giận. Cô đứng lên, trên khuôn mặt nở nụ cười động lòng người, ngoắc ngoắc ngón tay với anh ta: "Anh thấy thế thật sao?"
"Đúng vậy đúng vậy." Phùng Minh Triết bị nụ cười của Cố Phi làm cho lóa mắt, vội lao tới.
Cố Phi cười rất ngọt, nhìn khuôn mặt đang dán đến trước mặt mình, cô đứng vững thân thể, bất ngờ vung tay lên giáng một bạt tai "bốp" thật mạnh.
"Ôi!" Phùng Minh Triết bị đánh đến lảo đảo ngã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đến nửa ngày sau vẫn chưa hoàn hồn được.
Một cái bạt tai kêu đến vừa vang dội, vừa bất ngờ, khiến cho tất cả mọi người trong nhà hàng đều giật mình quay ra nhìn về phía Cố Phi. Cố Phi thấy vậy vội hướng xung quanh khoát khoát tay, nói: "Thật xin lỗi, chuyện nhà, chuyện nhà!"
Mọi người xung quanh điềm nhiên gật đầu một cái rồi không chú đến đến Cố Phi nữa, tiếp tục ăn cơm.
Cố Phi dùng lực rất mạnh, đánh cho Phùng Minh Triết nổ đom đóm mắt, môi sưng cả lên, trong miệng ngửi được mùi máu tanh. Anh ta ôm lấy một bên mặt đang sưng lên, nói không rõ được nữa: "Cố Phi, em làm gì vậy?"
"Làm gì? Anh còn không thấy sao? Đánh anh đấy!" Cô cười giễu cợt, lại một lần nữa nâng tay lên: "Có muốn tôi cho anh một cái nữa không? Để cảm nhận cho rõ ràng?"
"Em...em..." Phùng Minh Triết thấy vậy liền ôm mặt lùi mạnh về phía sau.
Cố Phi thì không để cho anh ta lùi, sầm mặt lại, nghiêm nghị nói: "Phùng Minh Triết, tôi nói cho anh biết Diệp Đình Dực là chồng của Cố Phi tôi, không đến lượt anh lên mặt dạy đời."
"Anh nghĩ anh là ai? Dám ở trước mặt tôi xúc phạm anh ấy? Cứ thử để tôi nghe được lần nữa xem." Nói xong, cô không để ý tới anh ta nữa, xoay người rời đi.
Phùng Minh Triết vội vàng kéo cô lại: "Chờ một chút, em đừng đi, em nói chuyện rõ ràng với anh đã..."
"Còn cái gì để nói nữa?" Cố Phi mất hết cả kiên nhẫn, giơ tay lên muốn đánh.
Hai người còn đang giằng co thì Cố Mạn Kỳ vẻ mặt tươi cười từ trên lầu đi xuống, trong tay cô ta cầm một chiếc áo khoác đàn ông.
Cô ta nhìn thấy Diệp Đình Dực tức tối rời đi thì vội trở lại căn phòng khi nãy, phát hiện được vừa rồi Diệp Đình Dực bỏ đi quá vội vàng nên đã để quên áo khoác lại trong phòng.
Chiếc áo khoác đen tuyền này tràn đầy mùi hương cơ thể Diệp Đình Dực, khiến cho Cố Mạn Kỳ vương vấn không buông. Nếu như để cho Cố Phi nhìn thấy cô ta đang cầm áo khoác của Diệp Đình Dực thì... sắc mặt sẽ phải thú vị đến nhường nào!
Không kìm được niềm hưng phấn trong lòng, Cố Mạn Kỳ vội cầm áo xuống tầng dưới, từ đằng xa đã nhìn thấy hai người đang giằng co.
"Chị, anh Minh Triết, hai người sao vậy?" Cô ta bước thật nhanh tới trước mặt hai người, ngay lập tức đập vào mắt là một bên gò má bị sưng đỏ của Phùng Minh Triết, không khỏi kinh ngạc: "Ôi, anh Minh Triết, mặt của anh... Ai mà lại dã man với anh như vậy? Sao có thể đánh anh thành như thế này?" Cô ta cao giọng, nói đầy ý tứ.
"Á à, lại thêm một người không sợ xấu hổ nữa. Kêu, kêu to lên, để cho tất cả mọi người đến đây xem anh Minh Triết của cô quấn lấy phụ nữ đã lập gia đình, cuối cùng bị người ta tát cho một cái thành cái bộ dạng này đi." Cố Phi ôm tay cười nhạt, mở lời đề nghị: "Nếu không thì... cô chụp lại một bức? Sau đó đăng lên vòng bạn bè, để cho tất cả mọi người cùng nhìn, cùng chia vui!"
Cố Mạn Kỳ liền im miệng lại, không biết nói thế nào nữa.
"Cô im đi!" Nhìn thấy những người xung quanh đều đang tò mò nhìn về phía này, Phùng Minh Triết khó chịu mắng Cố Mạn Kỳ.
"Nếu đã cùng đến đủ rồi thì ngồi đi!" Cố Phi cảm thấy mình không thể đi ngay được bèn dứt khoát xoay người, ngồi xuống.
Cô ngẩng mặt, nhìn hai người kia đầy ý vị, dường như đang cười nhạo vậy.
Trong nháy mắt bị "nhìn thấu tâm tư", Phùng Minh Triết chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống, nghe Cố Phi nói vậy bèn vội vàng kéo Cố Mạn Kỳ ngồi xuống.
"Cố Phi, chỉ mới qua mấy ngày thôi mà sao em lại thay đổi như vậy, đường đường là đại thiểu thư nhà họ Cố mà lại giơ tay đánh người giữa thanh thiên bạch nhật? Nhà họ Cố các người có cần mặt mũi hay không?" Phùng Minh Triết thở hổn hển nói.
"Dám nói xấu người khác sau lưng thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị đánh đi chứ. Ăn nói vớ vẩn bị ăn tát là quá bình thường." Cố Phi đưa mắt nhìn châm chọc: "Nếu như anh còn dám lắm mồm thì tôi không ngại tặng anh thêm một cái bên kia đâu, cho cân đối, thế mới đẹp mắt!"
"Em, em..." Mặt Phùng Minh Triết tái xanh.
"Chị, anh Minh Triết, hai người đừng ồn ào nữa!" Cố Mạn Kỳ vội mở miệng khuyên ngăn: "Đang yên đang lành tự nhiên thành như vậy làm gì? Giữa nơi đông người thế này, anh Minh Triết, anh mau xin lỗi chị em đi, đừng để chị ấy tức giận nữa!" Cô ta nháy mặt, đẩy tay Phùng Minh Triết một cái.
Phùng Minh Triết lập tức hiểu, gật đầu đáp lại.
Việc Cố Mạn Kỳ xuất hiện ở đây chứng tỏ khi nãy Diệp Đình Dực đã nhìn thấy anh ta cùng với Cố Phi đưa đẩy nhau, không những thế còn hiểu lầm. Kế hoạch của anh ta và Cố Mạn Kỳ tới thời điểm này có thể coi là thành công. Còn lại thì phải xem anh ta có thể dỗ dành được Cố Phi về với mình hay không.
Điểm then chốt này... đúng là có ít nhiều khó khăn.