• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An ủi Phùng Minh Triết một lúc, sau khi tạm biệt với anh ta, Cố Mạn Kỳ vẫy xe quay trở về nhà họ Cố.

Tô Mỹ Vân đang ngồi trên ghế salon nhìn thấy cô ta đi vào phòng khách liền vội đứng lên đón, nắm lấy tay cô ta rồi hỏi liên tục: "Mọi chuyện thế nào rồi? Cố Phi sao rồi? Diệp Đình Dực có nhìn thấy Cố Phi và Phùng Minh Triết ở cùng nhau không?"

Cố Mạn Kỳ đắc ý: "Đương nhiên là thành công, con ở bãi đỗ xe canh Diệp Đình Dực đến, anh ấy vừa xuống xe là bị con kéo vào trong nhà hàng luôn, đúng lúc nhìn thấy hai người Cố Phi và Phùng Minh Triết đang ngồi cùng một bàn nói chuyện. Phùng Minh Triết còn kéo lấy tay Cố Phi. Mẹ, mẹ không biết đâu, cảnh tượng khi đó... sắc mặt Diệp Đình Dực đen cả lại, con cảm thấy lần này Diệp Đình Dực sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Cố Phi."

"Thế sao? Thế nhưng mà dáng vẻ con ranh Cố Phi kia hấp dẫn như thế, rất dễ khiến người ta bị mê hoặc. Lúc cô ta còn kiêu căng tự phụ còn được Diệp Đình Dực theo đuổi, bây giờ, nếu như cô ta hạ mình xuống, thể hiện một chút tình cảm, có khi nào Diệp Đình Dực sẽ lại mềm lòng rồi tha thứ cho cô ta không? Đàn ông mà, ai mà chẳng như vậy." Tô Mỹ Vân nhíu mày, thái độ vừa lo lắng vừa hèn kém.

"Mẹ, người đàn ông kia làm sao có thể chấp nhận việc bị phản bội chứ!" Cố Mạn Kỳ lắc đầu: "Chuyện này sẽ không như vậy đau. Con đã bảo Phùng Minh Triết lúc nào cũng phải đi lấy lòng Cố Phi để luôn luôn nhắc nhở cho Diệp Đình Dực rồi. Đến lúc đó, chúng ta chỉ việc yên vị ngồi xem kịch vui mà thôi!!"

"Thế thì tốt, việc này phải làm cho gọn gàng vào! Không hổ là con gái của Tô Mỹ Vân đây. Diệp Đình Dực thì buồn phiền vì chuyện của Cố Phi, con lại luôn tốt bụng ở bên cạnh an ủi anh ta. Dựa vào thủ đoạn của con gái mẹ thì Diệp Đình Dực sớm sẽ nằm trong tay con thôi." Tô Mỹ Vân thoáng yên tâm, lại còn có tâm trạng trêu ghẹo.

"Mẹ, mẹ nói gì vậy. Hiện giờ bọn họ còn chưa ly hôn, nó chuyện này không hay lắm đâu." Cố Mạn Kỳ cúi đầu ngượng ngùng nhưng trong ánh mắt lại đầy vẻ đắc ý.

"Có gì mà không hay? Con nắm được Diệp Đình Dực trong tay mình là nhờ bản lĩnh của con. Nhà họ Diệp là người như thế nào chứ, ông cụ nhà bọn họ là người vô cùng lợi hại, dù hiện lại đã lui về phía sau nhưng cũng vẫn không thể coi là người bình thường. Một gia đình như thế, bản thân Diệp Đình Dực lại là người giỏi giang nữa, con không thấy sau khi Cố Phi được gả cho Diệp Đình Dực, thì lão già kia đã cười đến ngoác cả miệng ra rồi sao."

Tô Mỹ Vân kéo con gái mình lại, ân cần khuyên bảo: "Mạn Kỳ, lần này con nhịn xuống một tí, đợi đến khi con gả được cho Diệp Đình Dực thì đó cũng chính là lúc mẹ con ta được nở mày nở mặt. Đến lúc đó, tất cả mọi người trong gia đình này sẽ đều phải nhìn sắc mặt chúng ta mà sống qua ngày, xem ai còn dám bừa bãi mắng chửi, coi thường chúng ta nữa."

"Còn cả em trai của con, có người anh rể như Diệp Đình Dực thì sẽ sớm được ra tù. Con gái ngoan, con nhất định không được chịu thua!"

"Mẹ, mẹ cứ yên tâm!" Cố Mạn Kỳ gật đầu nói.

Ở trong phòng khách, hai mẹ con bọn họ ra sức tưởng tượng ra tương lai tốt đẹp, kích động không thôi.

"Hai mẹ con nhà kia thì thầm chuyện gì thế? Nói xấu ta hả?" Bà cụ họ Cố từ trên tầng hai đi xuống, nhìn thấy Tô Mỹ Vân và Cố Mạn Kỳ liền tức giận đến dựng cả lông mày lên.

Câu nói này của bà cụ đã kịp thời kéo hai mẹ con Tô Mỹ Vân trở về với thực tế.

"Mẹ, sao mẹ lại đi xuống đây? Mẹ cần thứ gì thì chỉ cần gọi một tiếng là con sẽ mang lên cho mẹ." Tô Mỹ Vân bước nhanh về phía trước, đỡ lấy bà cụ, không ngừng xum xoe nịnh nọt.

"Không cần, người già như tôi còn chưa đến lúc không tự đi được, không cần phải phiền đến bà Cố." Bà cụ nhà họ Cố liếc mắt nhìn Tô Mỹ Vân, nói một cách xỉa xói.

"Mẹ, mẹ xem xem, sao mẹ lại nói như vậy được. Mẹ là bề trên, chúng con đương nhiên phải hiếu kính mẹ, không phải sao?" Tô Mỹ Vân cười nói.

"Hiếu kính của cô tôi không dám nhận." Bà cụ Cố lạnh lùng nói rồi quay đầu sang quan sát Cố Mạn Kỳ.

Cố Mạn Kỳ bị ánh mắt nghiêm khắc đó nhìn đến phát run lên, nhẹ kêu: "Bà nội!" Nói xong liền cúi đầu xuống.

"Tô Mỹ Vân, tôi nói với cô chứ, sao cô không dành thời gian để nói chuyện với Chính Đào mà còn ở đây cười đùa con gái cô vậy. Gia Vũ của tôi còn đang chịu khổ ở trong tù, thế mà cô ta còn có tâm trạng ăn mặc trang điểm lộng lẫy, không hề quan tâm đến chuyện của Gia Vũ..." Vẻ mặt bà cụ Cố chanh chua, không ngừng buông lời trách mắng.

"Bà nội, không phải vậy đâu. Gia Vũ là em trai cháu, sao cháu lại có thể không lo lắng cho em ấy được. Em ấy đang chịu khổ ở trong tù, cháu đã buồn đến mức mấy ngày hôm nay không bước chân ra khỏi cửa. Hôm nay vì đã có hẹn với bạn từ trước, không thể từ chối được nên mới phải ra ngoài gặp." Cố Mạn Kỳ giải thích từng tí một.

"Cô còn có mặt mũi mà nói à? Nuôi cô hơn chục năm nay, cuối cùng lại thành một kẻ vong ân bội nghĩa. Em trai cô còn đang chịu khổ, thế mà cô còn có tâm trạng ra ngoài đi chơi với bạn. Đúng là con của kẻ ti tiện, tí tuổi đầu đã vong ân bội nghĩa, không biết lớn lên sẽ thế nào nữa." Bà cụ Cố vô cùng tức giận, trợn trắng mắt nhìn cô ta.

"Mẹ, mẹ hiểu lầm Mạn Kỳ rồi. Tại vì con thấy con bé quá đau buồn nên mới khuyên nó đi ra ngoài một lát." Tô Mỹ Vân đứng ra nói đỡ cho con gái: "Gia Vũ là em trai con bé, tình chị em của hai đứa vô cùng tốt đẹp. Dù Mạn Kỳ rụt rè không nói nhiều nhưng thật ra rất trọng tình trọng nghĩa, sẽ không bao giờ quên công ơn nuôi dưỡng của nhà họ Cố đâu ạ.”

"Đúng vậy! Bà nội, từ nhỏ cháu đã được gia đình mình chăm sóc. Mấy năm nay, ông nội và bà, còn có bố đã đối xử với cháu rất tốt. Còn có chị của cháu luôn luôn coi cháu như ngừơi nhà, sao cháu có thể quên được!" Cố Mạn Kỳ vội nói: "Chuyện hôm nay đều là lỗi của cháu. Cháu biết lỗi rồi, cháu không nên vì muốn giữ lời hứa mà đi ra ngoài. Bà nội, bà đừng giận nữa, cháu biết lỗi rồi, bà tha lỗi cho cháu đi!"

"Hứ, sao bảo là không dám nói? Ta thấy mồm miệng cô vẫn còn lanh lợi lắm, giống hệt như mẹ của cô." Bà cụ Cố khẽ nói nhưng cũng không mắng gì nữa mà xoay người, chậm rãi đi xuống cầu thang rồi rời đi.

"Bà già bất tử này, lúc nào cũng gây sự với mẹ." Nhìn bóng lưng của bà cụ, Tô Mỹ Vân lẩm bẩm: "Con thử nói xem làm sao mà bà ấy lại khỏe như vậy? Rõ ràng bà ấy và ông cụ cùng uống một loại thuốc, thế mà ông cụ thì lúc nào cũng phải nằm viện mà bà ấy lại không làm sao cả?"

"Mẹ, mẹ nói gì cơ? Thuốc gì?" Cố Mạn Kỳ không nghe rõ nên hỏi lại.

"Không có gì..." Tô Mỹ Vân hoàn hồn, vội vàng đổi chủ đề: "Mạn Kỳ, con cũng thấy mẹ ở đây phải chịu thiệt thòi rất nhiều. Bây giờ em trai con ở trong tù nên không thể trông chờ được gì, mẹ chỉ có thể nhờ cậy vào con, con phải cố gắng lên."

"Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi. Sau này mà mọi việc thành công thì sẽ không ai dám bắt nạt mẹ nữa." Cố Mạn Kỳ cầm lấy tay Tô Mỹ Vân, nhẹ nhàng an ủi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK