"Đồ sao chổi, cô còn có mặt mũi nhắc đến Gia Vũ..." Bà cụ lớn tiếng cắt ngang lời Tô Mỹ Vân: "Đều là do cô hại thằng bé. Nó vốn đang làm tốt ở Cố thị, cô lại nháo lên kêu nó khởi nghiệp cái gì đó, nếu nó đàng hoàng ở Cố thị thì nào có tai họa này?"
"Mẹ, sao mẹ có thể nói vậy chứ? Kêu Gia Vũ gầy dựng sự nghiệp, cũng là vì tốt cho nó! Sau này nó phải thừa kế Cố thị, sao có thể làm công tử bột mãi được? Con là mẹ ruột của nó, thương nó còn không kịp, sao có thể hại nó chứ?" Tô Mỹ Vân khóc lóc biện giải.
"Không phải cô thì là ai? Chẳng lẽ cô không biết tại sao mình bước được vào cửa này à? Vị trí của kẻ thứ ba, đúng là tâm tư bất chính! Một chút đứng đắn cũng không có, cả ngày chỉ biết gieo thù khắp nơi. Sau lưng tôi, cô nói bên tai Chính Đào là ông cụ thiên vị Cố Phi, để Chính Đào bất hòa với vợ chồng lão già chúng tôi, lại còn xúi bẩy tình cảm bố con của Chính Đào với Cố Phi, khiến cho hai bố con mỗi lần gặp nhau đều như ô nhãn kê[1]. Như vậy không phải vì cô muốn Cố thị thì là gì?”
[1] 乌眼鸡 (ô nhãn kê): ý chỉ ghét nhau
"Tôi nói cho cô biết, cô đừng có mơ!"
"Mẹ, con không có, mẹ thật sự hiểu lầm con rồi..." Tô Mỹ Vân bị mắng đến lùi về sau vài bước, co người lại.
"Hiểu lầm? Gia Vũ chính là do người mẹ như cô dạy hư! Khi còn bé ở bên cạnh tôi, ngoan biết bao nhiêu, vào trong tay cô, thì thành ra sao đây? Cô là loại người xấu xa, hại cháu của tôi... Hừ, tôi nói cho cô biết, khi đó cô có thể vào cửa nhà họ Cố, là bởi vì Gia Vũ, bây giờ nó thành ra như vậy, sớm muộn tôi cũng sẽ kêu Chính Đào ném cô đi."
"Chim trĩ có gắn thêm lông cũng không thể thành Phượng Hoàng. Thứ không biết xấu hổ, bỉ ổi cũng chỉ là bỉ ổi." Bà cụ Cố chỉ thẳng vào Tô Mỹ Vân mắng.
"Mẹ, sao mẹ có thể nói con như vậy chứ? Con gả vào nhà họ Cố đã hơn hai mươi năm, đối xử với mẹ và bố đều rất hiếu thuận, chăm sóc mỗi người trong nhà từng li từng tí. Gia Vũ xảy ra chuyện, thằng bé là con trai con, người khó chịu nhất chính là con.. Con biết mẹ chướng mắt con, nhưng mẹ không thể cầm dao đâm lòng con như thế, oan cho con lắm ạ." Tô Mỹ Vân bị mắng đến tức muốn quay lưng đi, vội vã khóc biện giải.
"Oan cho cô? Bà già tôi sống hơn bảy mươi năm, người nào mà chưa từng gặp qua, nhất là loại phụ nữ lòng dạ độc ác như cô. Bề ngoài tỏ vẻ cung kính với chúng tôi, sau lưng thì lén lút đem con trai của tôi và cháu trai xoay quanh dỗ dành một mình cô. Hai lão già chúng tôi bị người chế giễu, cháu vào ngục giam, tôi thật hối hận, năm đó không nên đồng ý cho Chính Đào cưới cái người gieo họa, quậy nhà họ Cố không yên như cô." Bà cụ Cố vung gậy, tức giận nói.
Tô Mỹ Vân nghẹn ngào khóc, cúi đầu, trong mắt loé ra một tia hận ý, tay nắm thành quyền.
"Mẹ, Mỹ Vân, hai người sao vậy?" Cố Chính Đào từ ngoài cửa đi vào, nhìn tình cảnh trong nhà, nghe tiếng chửi mắng, liền biết chuyện gì xảy ra. Ông ta bước tới đỡ lấy bà cụ Cố, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Mẹ, mẹ đừng giận, không lại tổn thương đến gan. Mỹ Vân có làm gì không đúng, mẹ cứ từ từ dạy dỗ cô ấy, tuyệt đối đừng tức giận."
"Dạy cô ta! Bà già tôi làm sao dám. Chính Đào, con còn là con trai của mẹ, thì bảo cô ta cút ra ngoài, miếu nhỏ nhà họ Cố chúng ta, không chứa nổi đại phật gia cô ta." Bà cụ Cố tức giận nói.
"Mẹ, mẹ, mẹ đừng như vậy. Mỹ Vân gả cho con hơn hai mươi năm rồi, không có công lao cũng có khổ lao, cô ấy có làm sai điều gì, con thay mặt cô ấy xin lỗi mẹ, mẹ đại nhân không chấp với tiểu nhân, cũng đừng tức giận quá." Cố Chính Đào khuyên, sau đó ra hiệu Tô Mỹ Vân nói xin lỗi.
Tô Mỹ Vân dùng sức nắm chặt nắm đấm, trong lòng chịu đựng tức giận, đi lên vài bước nhẹ giọng: "Mẹ, mẹ đừng nóng giận, là do con sai."
Ở trước mặt con trai, bà cụ Cố im lặng nhưng trên mặt vẫn còn nổi giận.
"Mẹ, vừa rồi con nhận được điện thoại của bệnh viện, nói bố xảy ra chuyện, kêu mẹ mau đến." Cố Chính Đào nói.
"Bố con sao thế?" Nghe ông cụ Cố xảy ra chuyện, bà cụ Cố liền quên hết tức giận, nôn nóng hỏi.
Cố Chính Đào đỡ bà ra ngoài cửa, vừa đi vừa nói: "Không có sao, mẹ cứ đến đi, nhìn liền biết mà." Dứt lời, liếc mắt ra hiệu với Tô Mỹ Vân.
Tô Mỹ Vân không một tiếng động lùi vào góc tối.
Cố Chính Đào đỡ bà cụ Cố đi ra cửa lớn biệt thự, sau đó rất nhanh lái xe đi.
Từ trước cửa sổ nhìn xe rời đi, trong mắt Tô Mỹ Vân đầy lửa giận, cắn chặt môi ra máu.
So với buồn rầu bao phủ nhà họ Cố, thì Cố Phi và Diệp Đình Dực quả thực ngọt khiến cho người ta ghen tỵ.
Trong biệt thự, Cố Phi đang ngồi ở trước bàn ăn cơm trưa, Diệp Đình Dực ngồi ở bên cạnh cô, thỉnh thoảng gắp một món vào trong bát cô, thím Trần bưng một cốc nước trái cây, để lên trên bàn.
"Cô chủ, trợ lý Lý gọi điện thoại tới, hỏi cô khi nào đến công ty."
"Hôm nay nghỉ, không đến công ty." Cố Phi nhẹ nhàng để đũa xuống, cầm cốc nước trái cây: "Thím nói với anh ta, có chuyện quan trọng thì gọi điện thoại di động cho tôi."
Tối hôm qua Diệp Đình Dực quá nhiệt tình khiến cô không biết phải thế nào, cũng không muốn chống cự, kết quả chính là, buổi sáng Diệp Đình Dực tinh thần thoải mái đi tập thế dục, còn toàn thân cô thì đau nhức ngủ thẳng đến buổi trưa, duỗi tay xoa eo tê cứng, trừng mắt nhìn Diệp Đình Dực một cái.
"Ha ha! Luyến tiếc anh vậy sao, đến cả công ty cũng không đi." Diệp Đình Dực nhíu mày, cười tà nói với Cố Phi.
Cố Phi uống sạch nước trái cây, đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Đình Dực, tay xinh đẹp vỗ mặt anh như cô gái nhỏ trêu chọc: “Đúng vậy đó chồng, em không nỡ rời xa anh đấy.”
"Nhóc con, dám táy máy tay chân với anh, lá gan càng lúc càng lớn rồi." Diệp Đình Dực nhếch môi, hôn lên môi của cô.
"A... Diệp Đình Dực..." Cố Phi giẫy giụa, lại bị hai bàn tay anh đè trên người: "Không được... anh sẽ làm lem son môi của em, chúng ta còn phải đi thăm ông nội đấy!"
Nghe xong lời này, Diệp Đình Dực lòng không cam tình không nguyện buông Cố Phi ra.