• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ khi biết lai lịch của chiếc nhẫn, Diệp Đình Dực đã rơi vào trạng thái phẫn nộ, mất đi lý trí, nhưng hôm nay, bộ dáng thản nhiên này của Cố Phi khiến anh bắt đầu nghi ngờ, có phải mình quá tin vào ấn tượng ban đầu* rồi hay không?

*先入为主(tiên nhập vi chủ): ; ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo (tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới)

Bình tĩnh lại, Diệp Đình Dực thả lỏng người tựa vào sofa: "Sau khi em giấu diếm lai lịch của chiếc nhẫn, anh nhận được điện thoại của Cố Mạn Kỳ, cô ta nhờ anh giúp đỡ, nói từ sau đêm hai chúng ta "ở bên nhau", em giận Phùng Minh Triết, chê hắn không cứu được em ra khỏi tay anh..."

Anh nói xong, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh: "Rõ ràng hai người đã hẹn nhau bỏ trốn, em lại tránh không gặp, hắn ta không biết làm sao, trong lúc bối rối đã uy hϊếp em gái em, cô ta nói không biết làm sao bây giờ, nên muốn gặp mặt anh, để anh đi giải quyết hắn ta. ”

"Sau đó, anh cảm thấy em nói muốn bắt đầu lại với anh là vì dỗ dành anh, thực tế là không từ bỏ suy nghĩ muốn ở cùng Phùng Minh Triết?" Cố Phi trợn to hai mắt, nhìn anh.

"Khụ khụ..." Diệp Đình Dực có chút xấu hổ ho một tiếng, quay đầu tránh tầm mắt Cố Phi.

"Đình Dực, giữa em và Phùng Minh Triết thật sự không có gì! Em thừa nhận lúc trước gả cho anh, em không cam lòng, nhưng không giống như Cố Mạn Kỳ nói, bởi vì anh chia rẽ em và Phùng Minh Triết. "Cố Phi đi tới bên cạnh Diệp Đình Dực, ngồi xuống:

"Lúc đầu, em thật sự không thể tiếp nhận phương thức ép hôn của anh, nhưng qua mấy ngày ở chung, anh đối tốt với em, em đều cảm nhận được, người đàn ông xuất sắc như anh, là người đàn ông mà bao nhiêu phụ nữ tha thiết mơ ước..."

"Em là một người phụ nữ, cũng bị anh hấp dẫn, từ từ nảy sinh tình cảm với anh. Bỏ qua nguyên nhân chúng ta kết hôn, em không thể không nói, anh là một người chồng đạt yêu cầu, trong lòng em Phùng Minh Triết căn bản không thể so sánh với anh, mắt em lại không mù, làm sao có thể vì anh ta mà buông tha anh chứ?"

"Chiếc nhẫn kia, em ném đi, chính là đại biểu em đã buông xuống, không có ý tứ gì khác."

"Nhóc con, em..." Cố Phi tỏ tình, khiến Diệp Đình Dực động lòng, dùng sức nắm chặt tay, trên lỗ tai khẽ đỏ lên.

Nhìn người đàn ông cao lớn kiên nghị như Diệp Đình Dực, bởi vì cô tỏ tình vài câu, mà quay mặt đi, trên mặt mang theo vẻ ngại ngùng. Cố Phi nhìn thấy mà trong lòng trăm mối cảm xúc đan xen, không muốn Diệp Đình Dực xấu hổ, liền trêu chọc nói:

"Ha ha. Hóa ra cậu Diệp chúng ta không gì không làm được, cũng có lúc "lật thuyền trong mương", bị Cố Mạn Kỳ lừa, thật sự là..."

"Thật sự là cái gì? Con nhóc không có lương tâm này, nếu Cố Mạn Kỳ không nhắc tới em, sao anh có thể đồng ý gặp cô ta chứ? "Diệp Đình Dực giơ tay điểm chóp mũi Cố Phi một cái, căm hận nói: "Trên đời này, có mấy người có thể làm cho Diệp Đình Dực anh tâm hoảng ý loạn, mất chừng mực? Người phụ nữ này là một trong số đó. ”

“Bớt đi, đừng nghĩ chuyển sang đề tài khác. Anh hại em sốt ruột, lo lắng, còn bị anh mắng, khoản nợ này, em còn chưa tính với anh đâu!” Cố Phi nhướng mắt lên, liếc xéo Diệp Đình Dực một cái.

Ánh mắt kia mang theo một chút hờn dỗi, tùy hứng, khiến trong lòng Diệp Đình Dực ngứa ngáy.

Đột nhiên, anh đưa tay kéo Cố Phi vào trong ngực, nâng cằm cô lên: "Nhóc con, còn muốn tính sổ với anh. Chuyện em cố ý gạt anh đeo nhẫn, vì không muốn cho anh nhìn thấy, còn hủy thi diệt tích**, gặp mặt Phùng Minh Triết, khoản này, em thật sự muốn tính với anh!”

**毁尸灭迹(hủy thi diệt tích): hủy thi thể không để lại dấu vết

Thật vất vả Diệp Đình Dực mới tính sai một lần, Cố Phi định lấy cái cớ này để Diệp Đình Dực bồi thường cho cô! Nhưng lịch sử đen tối quá nhiều, tính ra, sợ là không chiếm được chỗ tốt, trái lại còn đẩy chính mình vào.

“Được rồi, em rộng lượng, không so đo với anh nữa!” Vẻ mặt Cố Phi không cam lòng nói: "Hai chúng ta huề nhau. ”

Hai tay cô ôm lấy eo Diệp Đình Dực, nằm trong lòng anh: "Đình Dực, sau này chúng ta có chuyện gì, nhất định phải nói rõ ràng cho nhau biết, đừng như lần này, bị Cố Mạn Kỳ dắt mũi, được không?”

"Được." Diệp Đình Dực khẽ vuốt v3 mái tóc dài rải rác trên ngực: "Lần sau, sẽ không như vậy nữa.”

Cố Phi lộ ra nụ cười hài lòng, một lần hiểu lầm, tựa như làm cho hai người gần gũi hơn, nếu Cố Mạn Kỳ biết mình hao tốn hết tâm cơ, lại nhận được kết quả này, có tức điên lên hay không?

Nói đến Cố Mạn Kỳ, Cố Phi ngẩng đầu từ trong lòng Diệp Đình Dực: "Cố Mạn Kỳ dám tính kế chúng ta, hố chúng ta như vậy? Cậu Diệp, chẳng lẽ anh không tức giận, cứ thế bỏ qua sao? ”

"Vậy em định làm gì?" Diệp Đình Dực nhướng mày hỏi ngược lại.

"Làm gì? Ha ha, nếu cô ta đã thích nói chuyện gộp đôi như vậy, thì không bằng chúng ta làm việc tốt, cho cô ta với Phùng Minh Triết thành một đôi, nói không chừng còn có thể tác thành một đôi ‘vợ chồng đẹp’ đấy!" Cố Phi mím môi đỏ: "Cô ta luôn nói em và Phùng Minh Triết là thanh mai trúc mã, nhưng tính ra, từ nhỏ cô ta đã tới nhà họ Cố, vậy cũng coi như là thanh mai trúc mã với Phùng Minh Triết rồi, càng là tình đầu ý hòa, bằng không sao có thể cấu kết làm chuyện xấu, tính kế chúng ta?”

"Cho nên? Vậy em có tác hợp đôi ‘vợ chồng đẹp’ đó,có cần anh giúp đỡ không?” Diệp Đình Dực cười khẽ.

"Đương nhiên là cần rồi, nếu không có anh, Cố Mạn Kỳ làm sao có thể cắn câu? Dù sao ở trong mắt cô ta, anh chính là chàng rể kim quy mà." Cố Phi liếc anh một cái, hờn dỗi nói.

Diệp Đình Dực lười biếng nhìn cô, trong mắt tất cả đều là uy hϊếp: "Dùng chồng em đi câu người phụ nữ khác, em nỡ sao?”

Nếu Cố Phi dám nói "nỡ", anh tuyệt đối sẽ cho cô đẹp mắt.

"Đương nhiên là không nỡ rồi..." Tay Cố Phi chậm rãi xoa nhẹ cổ Diệp Đình Dực, rồi lên yết hầu anh nhẹ nhàng vuốt v3, vẻ mặt vô tội, lẩm bẩm làm nũng nói: "Nhưng phải làm sao bây giờ? Cố Mạn Kỳ chỉ có hứng thú với anh, anh lại còn "hẹn hò"với cô ta, hơn nữa chồng em ưu tú như vậy, rất có bản lĩnh chiêu ong dẫn bướm..."

Hô hấp của Diệp Đình Dực dần dần tăng thêm, cầm lấy bàn tay đang chọc lửa của Cố Phi: "Cái gì chiêu ong dẫn bướm, nói bậy, không phải chỉ là người phụ nữ Cố Mạn Kỳ thôi sao? Anh sẽ xử lý cô ta!”

Cố Phi ôm lấy cổ anh, kéo mạnh xuống, cắn cằm anh: "Không được! Chúng ta vô duyên vô cớ bị Cố Mạn Kỳ tính kế, món nợ này em nuốt không trôi, việc này em muốn tự mình làm, nếu anh không giúp em, em đành phải nghĩ biện pháp từ trên người Phùng Minh Triết vậy! ”

"Không được tìm Phùng Minh Triết!" Diệp Đình Dực kiên quyết nói.

Cố Phi đứng dậy bước lên người Diệp Đình Dực, cố ý dán vào bên tai anh, giọng khàn khàn nói: "Vậy anh giúp em nha...".

“Đúng là tiểu yêu tinh!” Trong mắt Diệp Đình Dực nặng nề, cúi đầu, hung hăng hôn lên môi Cố Phi.

"Này... Anh vẫn chưa nói... Anh có giúp em không? "Cố Phi giãy dụa lắc đầu, lại bị hai tay Diệp Đình Dực giữ lại, tránh không được.

Nhiệt độ trong phòng tăng dần...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang