Trước khi anh quyết định cưới Cố Phi, anh đã điều tra từng người trong nhà họ Cố. Biết Cố Phi mất mẹ từ nhỏ, lại bởi vì có năng lực nên được ông cụ Cố coi trọng, mới còn trẻ tuổi đã có thể một mình chống đỡ một phương, so với lão công tử bột Cố Chính Đào kia giỏi hơn nhiều. Trong giới thượng lưu ở Tân Thành vẫn luôn đồn đại hai bố con cô bất hòa. Hôm nay bên ngoài tòa án nhìn thấy bọn họ cãi nhau, có phần giống bố con, mà quả thực cũng giống như kẻ thù.
Mấy năm qua, bởi vì mở rộng ra nước ngoài, nên anh quanh năm không có ở nhà, để Cố Phi một mình đối phó với người nhà họ Cố, anh quả thực không yên tâm, sợ nhóc con chịu thiệt.
"Nhóc con, anh rất nghiêm túc, không nói đùa với em!"
Nghe thấy Diệp Đình Dực nói ‘anh nuôi em’, trong lòng Cố Phi ngọt ngào: "Em đương nhiên biết là anh nghiêm túc, nhưng bây giờ không được, ông nội còn ở trong bệnh viện, Cố thị vì chuyện Cố Gia Vũ mà tổn thương nặng nề, em không thể rời bỏ Cố thị lúc này được!" Cố Phi ôn nhu nói.
"Đừng lo lắng! Đình Dực, hôm nay anh uy vũ thô bạo che chở em như vậy, bọn họ chắc chắn vẫn còn ấn tượng sâu sắc, sao còn dám chọc em chứ? Hơn nữa, Cố Gia Vũ đã bị giam vào tù, chuyện đã không có cách nào thay đổi, bọn họ có không cam lòng, cũng chỉ có thể đón nhận."
"Nếu tình cảnh Cố thị hiện tại như vậy, anh cũng không miễn cưỡng em nữa, nhưng mà chính em cũng phải cẩn thận, khoảng thời gian này đừng về nhà, cách xa bố em xa một chút, còn mẹ kế kia của em, cũng không phải là loại người tốt đẹp, em chú ý một chút." Diệp Đình Dực dặn dò.
Nhưng trong lòng Diệp Đình Dực thầm quyết định, sẽ đi tìm Cố Chính Đào nói chuyện!
"Được, em biết rồi! Anh cứ yên tâm!" Nói xong, Cố Phi mới nghiêm túc đánh giá Diệp Đình Dực, thấy anh mặc áo khoác màu đen mở toang ra, lộ ra quần áo thể dục màu nâu bên trong, dáng người cao lớn, săn chắc, tóc rối rơi ở vầng trán, trên mặt vui vẻ.
Không còn chán nản như kiếp trước.
Nhìn Diệp Đình Dực như vậy, Cố Phi nở nụ cười thỏa mãn, cuối cùng cô cũng bù đắp được tổn thương ở kiếp trước. Kiếp này, cô nhất định phải đầu bạc răng long, hạnh phúc cả đời với Diệp Đình Dực.
Áo khoác ngoài màu đen khá dài, mặc ở trên người cao lớn rắn rỏi của Diệp Đình Dực, tản ra khí chất đàn ông nam tính, không khỏi khiến cho Cố Phi say mê, trong lòng rung động...
Trong mắt Cố Phi đầy si mê, khóe miệng Diệp Đình Dực nhếch lên, anh thả lỏng cơ thể, tựa lưng vào ghế ngồi: "Nhóc con, còn nhớ lần trước ở trong điện thoại đã đáp ứng anh cái gì không?"
Lần trước trong điện thoại...
Cố Phi lập tức nhớ lại, sau đó liền lộ ra vẻ đã hiểu rõ, cô chống đỡ cơ thể, một bước từ chỗ ngồi kế bên tài xế qua ngồi trên đùi Diệp Đình Dực, hai tay ôm cổ anh dịu dàng nói: "Em không nhớ rõ nữa, có phải như vậy hay không..."
Nói xong, cô cúi đầu xuống, đụng nhẹ vào miệng anh.
Diệp Đình Dực hài lòng ôm eo cô, hung hăng chiếm lấy hai bờ môi quyến rũ, hận không thể ăn sạch đối phương!
Năm phút sau, anh không có ý muốn buông cô ra, Cố Phi đã sớm mềm nhũn, bị anh ôm chặt vào trong ngực: "Đình Dực, thả lỏng em một chút, em không thở được..."
"Thật ngọt!" Hơi thở người đàn ông nóng bỏng, môi kề sát vào môi cô, trên khóe miệng có râu nhô ra, cọ xát làn da mềm mại của cô, làm cô ngứa ngáy tê dại.
“Hả?” Cố Phi không hiểu, ngồi ở trong ngực người đàn ông.
"Miệng em mới bôi đường, thật ngọt!" Ánh mắt sáng quắc của Diệp Đình Dực rơi vào gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn ở trong ngực. Sao có thể ngọt như thế, đẹp như vậy, thực mê hoặc anh mà.
Ha! Cô đúng là nhớ rõ lời anh nói lúc trước, Cố Phi hướng về phía Diệp Đình Dực cười, hai tay cầm cà vạt của anh, từ từ lôi ra khỏi áo gió, tới gần anh, thở ra nói: "Vậy chỗ khác thì sao?"
Lời nói và động tác của Cố Phi khiến cho cơ thể Diệp Đình Dực căng thẳng, đúng là một tiểu yêu tinh.
Lúc ở Tây Thành, mỗi ngày chỉ cần nghĩ tới cô, cơ thể Diệp Đình Dực đã giống như lửa, có đi tắm nước lạnh cũng không tác dụng.
Bây giờ cô gái sáng nhớ chiều mong ngồi ở trong lồng ngực anh, người đàn ông sung sức như anh sao có thể nhịn được, lại hôn xuống, cô cũng nóng lòng hôn đáp trả anh, duỗi tay vuốt lưng săn chắc của anh.
"Ting ting!" tiếng kèn vang lên, đánh thức hai người, Cố Phi đẩy Diệp Đình Dực ra, nhanh chóng lui trở về chỗ mình ngồi.
"Có đi hay không! Không đi cũng đừng cản đường chứ." Chủ xe phía sau nhô đầu ra khỏi cửa xe, nói lớn với bọn họ.
"Đi ngay!" Diệp Đình Dực nhìn khuôn mặt đầy ngượng ngùng của Cố Phi, nói với người bên ngoài một cậu, rồi khởi động xe, nhanh chóng rời đi.
Cố Phi sờ khuôn mặt đang nóng lên, thầm hận bản thân mình không có cốt khí, cô là ‘bà dì’ đã sống nhiều năm ở kiếp trước, vậy mà Diệp Đình Dực hôn một cái, mặt đã đỏ tim run, sôi trào nhiệt huyết.
Chỉnh sửa lại quần áo bị Diệp Đình Đực làm rối tung lên, Cố Phi tùy ý hỏi: "Đình Dực, chúng ta đi đâu vậy?"
"Đương nhiên là về nhà, làm chuyện chưa làm xong!" Diệp Đình Dực quay đầu, Cố Phi thấy rõ trong mắt anh là tình cảm nóng bỏng.
Khuôn mặt Cố Phi lại không có cốt khí đỏ lên...
Xe nhanh chóng chạy về nhà, vốn dĩ lộ trình là ba mươi phút, nhưng Diệp Đình Dực chỉ chạy có 15 phút.
Trở về đến biệt thự, Diệp Đình Dực kéo mở cửa xe, rồi liền duỗi tay ôm Cố Phi từ trong xe ra, chạy vào trong nhà.
"Cô chủ, cậu chủ, hai người trở về rồi!" Thím Trần nghe thấy tiếng cửa mở, liền ra đón, nhìn thấy Diệp Đình Dực ôm Cố Phi vội vàng đi vào: "Chuyện này... này, cô chủ, cô bị làm sao vậy?"
"Không có chuyện gì, tôi không sao." Cố Phi đưa đầu ra khỏi bả vai Diệp Đình Dực, mở miệng ngăn cản thím Trần đi lên, liếc trộm tai người đàn ông đã đỏ hồng, nín cười: "Thím Trần, hôm nay cho thím nghỉ, thím về sớm đi."
"Ha ha!" Thím Trần đầu tiên là sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì liền mặt mày hớn hở.
Xem ra cô chủ đã nghĩ thông, không còn gây sự với cậu chủ nữa.