Tuy mập hợp khí là bị cậu thu hút, nhưng thân là một người cha khác của đám trứng kia, Thường Hi hoàn toàn có lý do đem chuyện này giận cá, chém thớt lên người Đế Tuấn.
Lúc này tên ngốc mới làm cha – Đế Tuấn đang không rời mắt mà nhìn đám trứng Kim Ô nóng hổi mới ra lò kia, hơi thở sinh mệnh tràn đầy ở bên trong đang toát ra, sinh lực mười phần, Đế Tuấn cảm thụ sinh mệnh đang phủ xuống, tự đáy lòng mà cảm tạ Bàn Cổ phụ thần.
Cảm tạ không để hắn một mình, sau khi tạo ra Thái Dương tinh liền xuất hiện thêm Thái Âm tinh, cho Thường Hi xuất thế, cho hắn một lão bà, những đứa con, nếu thêm một cái giường sưởi nữa, ổn ổn thỏa thỏa thì thật hạnh phúc.
Chổ này trong QT là nhiệt kháng đầu là mấy cái giường đất rỗng bên trong để khi đốt củi giường sẽ ấm lên, người miền bắc của TQ mỗi khi trờ vào đông sẽ ăn ngủ trên chiếc giường này, mời khách cũng trên giường luôn.
Chẳng qua ánh mắt của người nào đó quá mức thẳng thừng, cho nên Đế Tuấn phản ứng lại rất nhanh, khó thấy được làm ra biểu tình chân chó lấy lòng Thường Hi, “Ngươi vất vả rồi.”
Chân chó: a dua, nịnh hót.
Thường Hi ngạo kiều xoay đầu, hừ, cậu mới không cần được an ủi.
Hi Hòa làm thiện thi của Thường Hi, hiện tại bị hao sinh lực quá nhiều, gần như không thể duy trì nguyên hình, cảm ứng trạng thái không xong của Hi Hòa, Thường Hi để Hi Hòa biến lại thành cây Phù Tang, cắm rễ ở Thái Dương tinh khôi phục linh lực.
Mà nhìn thấy cây Phù Tang biến trở lại thành đại thụ, Thường Hi chớp chớp mắt, chợt nghĩ, trứng cũng đã có, có phải nên làm một cái tổ chim để đựng không ta?
Ý nói thấy Hi Hòa biến trở lại thành cây.
Muốn liền làm, Thường Hi chọn chọn, bỏ bỏ mấy thứ hiếm thấy thu thập được trong tu di châu, cuối cùng phải tìm Đế Tuấn lấy rất nhiều tài liệu, mới đem tổ của chín quả trứng làm ra, đợi đến khi làm xong đem trứng bỏ vào, Thường Hi cảm giác thành tựu đầy người.
“Đế Tuấn, ta nghe nói….”
Thường Hi tạm dừng, quả nhiên Đế Tuấn liền tiếp lời hỏi: “Nghe nói cái gì?”
Thường Hi lộ ra nụ cười tươi rói: “Nghe nói trên Hồng Hoang muốn trứng phá xác, không chỉ cần đưa linh lực vào, mà còn phải làm thêm một bước khác nữa.”
Đế Tuấn nghi hoặc nhíu mày: “Bước gì??”
“Ấp trứng đó!!” Thường Hi tươi cười thập phần sáng lạng: “Ta nghe bảo trứng chim phải ấp mới có thể phá xác được, ngươi nói xem, có phải mấy Tiểu Kim Ô cũng phải như thế không?”
Đế Tuấn mở to mắt, ấp trứng? Đó là cái quỷ gì vậy?
“Không phải chỉ cần đưa linh lực vào là được sao? Đợi Tiểu Kim Ô bên trong thành thục, tự động phá xác mà ra.”
“Ai nói vậy? Ta hỏi thử yêu quái thuộc vũ tộc sống trên Hồng Hoang, bọn họ đều nói phải ấp trứng mới phá được xác, tuyệt đối không sai.”
Thường Hi lộ ra biểu cảm thập phần chắc chắn, Đế Tuấn cũng có chút không rõ, làm hai Kim Ô duy nhất trong thiên địa, trong chủng tộc thì bọn họ là đời thứ nhất, trí nhớ truyền thừa đối ‘đạo’ có đủ lý giải, nhưng việc làm thế nào để Tiểu Kim Ô phá xác không đề cặp chút gì cả, cho nên Đế Tuấn hiện tại là chân thật – tân thủ ba ba, tuy trên lý trí cảm thấy chỉ cần linh khí cũng đủ để phá xác, nhưng trên tình cảm lại theo lời Thường Hi vẫn có chút lo lắng.
Chẳng lẽ phải ấp trứng mới phá xác được sao? =v=
Dưới sự thúc dục của Thường Hi, Đế Tuấn đành phải đi tìm yêu quái thuộc vũ tộc từng sống trên Hồng Hoang, hỏi trứng của bọn hắn phá xác bằng cách nào.
Hẳn như vậy, đại bộ phận yêu quái vũ tộc đều nói cần ấp trứng, một ít thì lại nói là không cần, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất tiểu Kim Ô thật sự cần ấp trứng mới có thể nở ra thì phải làm sao?
Đế Tuấn rối rắm, Thường Hi cười trộm, làm một con thỏ, vẫn là một con thỏ thuần âm, cậu tự nhiên không có khả năng ấp trứng, như vậy ngoại trừ hắn, còn có ai có thể đảm đương trách nhiệm ấp trứng đây?
Vì thế nên tâm tình Thường Hi biến tốt rõ rệt, mà thông qua cây Phù Tang nhìn mỗi ngày Đế Tuấn thừa dịp lúc không có ai trộm đi ấp trứng, tâm tình liền biến tốt, có cảm giác đại cừu được báo.
Hừ, ta sinh con, ngươi ấp trứng, cỡ nào công bằng. (^゜)
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong lúc yêu tộc dần dần phát triển lớn mạnh, trên Hông Hoang đại địa, một cỗ thế lực cũng đã hình thành.
Chủng tộc bọn họ sinh ra từ máu của Bàn Cổ kết hợp với trọc khí, tự xưng vi Vu, chỉ cần chân còn đạp trên đất, thì sức mạnh còn vô tận, bên ngoài của họ rất kì quái, hình dạng dữ tợn, sức lực lại vô cùng lớn, mang nhiều loại sức mạnh về pháp tắc.(quy luật)
Không một ai biết bọn họ xuất từ đâu, chỉ biết sau khi họ xuất hiện, tộc đàn của họ liền mở rộng phát triển một cách thần tốc, tại Long, Phượng, Kỳ Lân tam tộc tẫn diệt (chết hết), sau khi yêu tộc quy về Đế Tuấn, trở thành tân thế lực lớn nhất trên Hồng Hoang đại địa.
Mà ngay tại thời điểm Yêu tộc cùng Vu tộc phát triển, căn nguyên của hắc khí ở Hồng Hoang trong mắt Thường Hi – phương Tây, tại ngày nọ liền sảy ra đại rung chuyển, hắc khí vô pháp đếm được không ngừng lan tràn, bao phủ toàn phương Tây, sau khi hắc khí tán đi, linh mạch của phương Tây toàn bộ héo rút, vô vàn sinh linh tử vong, dù không chết thì thần trí cũng không rõ, tính tình táo bạo thị sát, những sinh linh bị ô nhiễm đó tràn vào Hồng Hoang, được xưng là ‘ma thú’, mà những hắc khí có thể hiện hóa được, xưng ‘ma khí’.
Tại phương Tây, một người thương xót vô hạn, một người sắc mặt lại đau khổ, gặp nơi mình sinh ra bị ô nhiễm thành như vậy, không khỏi hô to thiên đạo bất công, lại chỉ có thể từng chút từng chút một chải chuốt linh mạch của phương Tây, đồng thời đi Hồng Hoang tìm vô số bảo vật ý đồ độ hóa phương Tây, khôi phục lại sự phồn vinh.
Vì vậy trên Hồng Hoang đại địa đâu đâu cũng xuất hiện thân ảnh của bọn họ, đồng thời dùng một câu ‘vật đó cùng ta có duyên’ mà cường đoạt, thậm chí ngay cả tiểu yêu còn chưa biến hóa cũng không buông tha, quả thực phát rồ, làm sinh linh ở Hồng Hoang ác cảm, đối phương Tây tràn ngập chán ghét.
Dù có bần cùng thì đó cũng không phải lý do để cường đoạt, phương Tây cần cỗi, chải chuốt linh mạch, làm phương Tây lớn mạnh cũng không sai, sai ở chổ dùng chính loại lý do này mà không từ thủ đoạn làm chuyện xấu, đem tội ác của chính mình phủ thêm áo khoác trách trời thương dân, khiến kẻ khác ghê tởm.
Lúc việc này phát sinh, một ngày, trong thiên địa đột nhiên có tường (cát tường) quang bao phủ, ngàn điều may, từng đóa từng đóa hoa sen từ trên trời buông xuống, ân trạch bao trùm Hồng Hoang, đồng thời, một cỗ uy áp che phủ phía trên tất cả sinh linh, làm bọn họ không nhịn được phủ phục xuống đất, vi thiên địa sở nhiếp.
Sở: nơi chốn nhiếp: trấn nhiếp. Sở nhiếp: từ ngữ trong phật giáo.
Song song, có một thanh âm đột nhiên rơi vào trong tay tất cả sinh linh.
“Ngô là Hồng Quân, nay đã thành thánh, muốn tại Tử Tiêu Cung ba mươi ba thiên ngoại giảng đạo, người hữu duyên có thể tới nghe.”
Ngoài bầu trời, nhà của Hồng Quân ở trong hỗn độn.
Tại thời điểm vừa dứt lời, trận uy áp đột ngột tán đi, chúng sinh không thể kìm nén cúi đầu đối với hỗn độn, đây là sự kính sợ đối với thánh nhân, cũng có vô số tiểu yêu tại nơi hoa sen vừa rơi xuống mà thành công biến hóa, vô số sinh linh tại đợt cơ duyên này phá vỡ gông cùm xiềng xiếc, quả là phúc trạch của thánh nhân. (Trạch trong ân trạch)
Thường Hi ở trận cơ duyên này hấp thu không ít đóa sen, đóa sen kia tuy không thể thăng tu vi của cậu nhiều lắm, nhưng trong tâm linh cảm ngộ với ‘đạo’ càng sâu thêm một ít, còn Tiểu Kim Ô trong bụng thêm sáng vài phần.
Tại Hồng Quân thánh nhân vừa dứt lời không bao lâu, cả Hồng Hoang đều náo nhiệt hẳn lên.
Hông Quân là ai? Thánh nhân là gì? Làm sao lại lợi hại như vậy? Người này có thể thành thánh, như vậy bọn họ cũng có thể chứ? Người đó nói giảng đạo, có phải là truyền bá đạo pháp không? Có nên đi nghe hay không? Còn Tử Tiêu Cung ở thiên ngoại, chổ đó là ở đâu vậy?
Vô số vấn đề theo người thứ nhất thành thánh mà sinh ra, bọn họ nghi hoặc cũng kính sợ cái người gọi là thánh nhân này, nhưng có nhiều sinh linh tinh mắt thì hướng về hỗn độn mà đi.
Thường Hi là một trong số đó.
Lúc đầu tiên biết được Hồng Quân thành thánh, Thường Hi hiểu nột dung vở kich lại tiếp tục mở ra, Hồng Quân thành thánh, lần đầu tiên giảng đạo, sáu bồ đoàn tương đương sáu thánh vị (người nào ngồi vào được bồ đoàn sẽ thành thánh nhân), đi chậm sẽ không có, cho dù mò không được một cái bồ đoàn, xếp hàng nghe cũng có ảnh hưởng tốt tới bản thân.
Cho nên đầu tiên hắn cùng Đế Tuấn, Thái Nhất phóng về hỗn độn, Thái Dương tinh cách thiên gần nhất, vị trí bọn họ rất có ưu thế.
Đồng thời cũng nói với các yêu quái có tiềm lực, nói không chừng có ai đó có cơ duyên tới được Tử Tiêu Cung đâu!
Tốc độ của cả ba cũng không chậm, tu vi của Thường Hi và Đế Tuấn đều đạt chuẩn thánh, tu vi tự nhiên không sánh nổi,vô luận làm thỏ ngọc hay Kim Ô, tốc độ hai người đều đứng đầu, hơn nữa Đế Tuấn có Hà Đồ Lạc Thư, Thường Hi có hai mươi bốn hạt Định Hải Thần châu, Thái Nhất có Hỗn Độn Chung, đều là linh bảo có tiếng tăm lừng lẫy, có Hỗn Độn Chung bảo vệ bọn họ thì không thành vấn đề.
Dạng thỏ của Thường Hi thì chạy trốn rất nhanh, còn Đế Tuấn là chim thì chắc là bay nhanh.
Nhưng có lẽ mấu chốt là ở chổ thứ gọi là cơ duyên, đợi dến khi bọn họ tìm được Tử Tiêu Cung, cũng đã qua ba ngày.
Lúc bọn cậu cùng đi, còn gặp được Nữ Oa, Phục Hy, Hông Vân và Trấn Ngyuên Tử.
Đồng tử (bé trai) trông coi ngoài cửa giọng nói thanh thúy: “Vài vị lão gia là tới nghe giảng?”
“Đúng vậy.”
Mọi người hóa lại hình người, dừng trước cửa cung Tử Tiêu Cung, được đồng tử dẫn tới đại điện.
Mà bên trong Tử Tiêu Cung đại điện, đã có ba người, đang ngồi trên bồ đoàn, đúng là Tam Thanh đang du lịch Hồng Hoang, sáu bồ đoàn còn lại ba, mấy người nhìn nhau, ba phương thế lực, rất ăn ý tự chọn một cái bồ đoàn.
Nữ Oa lấy cái thứ tư, Phục Hy đướng phía sau, Hồng Vân lấy cái thứ năm, Trấn Nguyên Tử đứng ở phía sau, cái bồ đoàn cuối cùng, sau khi Thường Hi cùng Đế Tuấn và Thái Nhất tranh chấp, cuối cùng vẫn để Thường Hi cậu ngồi lên bồ đoàn.
Sau khi mọi người ngồi không lâu, Tử Tiêu Cung liền náo nhiệt lên, vô vàn sinh linh đều tề tụ lại, đa số trong đó Thường Hi không biết, chỉ có thể thông qua phục sức (quần áo và trang sức) đặc thù mà phán đoán.
Tại thời điểm mọi người đang chờ thánh nhân Hông Quân giảng đạo, ở cửa đột ngọt xuất hiện hai đạo nhân quần áo tả tơi.
Người nọ thấy dãy phía trước dều đầy, sáu bồ đoàn đều có người ngồi, Tam Thanh thì khỏi phải nói, Nữ Oa và Thường Hi có tu vi chuẩn thánh, chỉ có Hồng Vân là ở đỉnh Đại La Kim Tiên.
Người nọ không khỏi trang sắc mặc đau khổ tiêu sái đến bên cạnh Hồng Vân nói: “Đạo hữu, huynh đệ chúng ta đến từ phương Tây nơi rất khó khăn, ngày không thôi đêm không tẩm, từ xa xôi thiên vạn dặm đến đây, cực kỳ mệt mỏi, đạo hữu có thể nhường chổ cho huynh đệ chúng ta được không?”
Đi liên tục ngày đêm không ngừng nghỉ.
Thường Hi bổng nhìn về phía hai người, trong mắt hiện lên hàn quang, theo sau đó nhìn chằm chằm Hồng Vân, nheo mắt.
Không biết Hồng Vân sẽ lựa chọn như thế nào nhỉ?
—————
Hồng Quân lão tổ: Trong truyền thuyết Hông Quân lão tổ là tổ tiên cảu đạo giáo, xưng “Hồng Nguyên Lão Tổ”. Hồng Nguyên là chỉ lúc thiên địa còn sơ khai, hư không chưa phân hết được trạng thái của vũ trụ nguyên bản.
===♥♥♥===