Còn Đế Tuấn vừa mới thành Thánh, chưa nói tới trạng thái thân thể khi nhận được công đức do thiên đạo buông xuống đã đạt tới viên mãn, ngay cả sức mạnh ào ạt như biển của Thái Dương tinh đã đủ khiến Nguyên Thủy không thể bắt kịp Đế Tuấn.
Nếu trạng thái của Nguyên thủy còn tốt, vậy thì thắng bại giữa cả hai có lẽ sẽ kết thúc sau năm năm, dù sao thì Nguyên Thủy có tư chất bất phàm lại nhiều linh bảo, nhưng giờ đây, một thịnh một suy, cân bằng giữa cả hai liền bị đánh vỡ, vậy nên Nguyên Thủy rơi vào kết cục thảm bại tất nhiên không phải ngoài ý muốn.
Đế Tuấn nhìn Nguyên Thủy đứng trước mặt, quần áo tả tơi, tóc tai thì bù xù, còn bị thương một chân, mất một tay, bụng thủng một lỗ, trong lòng dâng lên một tia khoái ý.
Ngươi bắn một tên trúng Thái Âm tinh, đến nổi để lại một lỗ hổng tới bây giờ, hiện tại bụng ngươi cũng bị thủng một lỗ, không biết cảm giác của ngươi thế nào nhỉ?
Nồng đậm hận ý trong mắt Đế Tuấn gần như sắp hóa thành thực thể, nếu Thường Hi ở đây thì lúc này có thể phát hiện Đế Tuấn có điểm gì đó là lạ, trong tay hắn cầm hỏa cầu màu đỏ thật lớn, nhìn Nguyên Thủy không còn sức phản kháng, mắt thấy hỏa cầu sắp rơi xuống, hủy diệt vị Thánh nhân bất tử bất diệt kia không còn tàn hồn.
Đúng lúc này, hai người còn lại trong Tam Thanh – Lão Tử và Thông Thiên – cuối cùng đuổi tới kịp lúc, tuy lúc trước ý kiến giữa ba người họ bất đồng, tách ra ở riêng, nhưng dù sao cũng là huynh đệ từ một thần mà ra, từ đầu đến cuối đều là người một nhà, khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Nguyên Thủy, mắt cả hai suýt chút nứt ra.
“Tên nhóc nhà ngươi! Cả gan dám làm như thế!”
Tuy nhiên Đế Tuấn bây giờ không chỉ có một mình, đằng sau hắn, là Nữ Oa và Lục Áp.
Bọn họ, một người là con trai của Thường Hi bị Nguyên Thủy làm hại ngủ say không tỉnh, một là Thánh nhân mang dòng máu yêu, có quan hệ không nông cạn với yêu tộc, giờ này khắc này, bọn họ sao có thể để Lão Tử và Thông Thiên tổn thương Đế Tuấn?
Tuy giá trị vũ lực của họ tương đối thấp hơn hai người kia một ít, nhưng đủ để ngăn cản Lão Tử và Thông Thiên trong chốc lát.
Chỉ cần trong chốc lát.
Hỏa cầu Thái Dương tinh màu đỏ nện xuống Nguyên Thủy thật mạnh, Đế Tuấn còn chưa kịp thấy kết quả mình làm ra, sát khí bốn phía đột nhiên dày đặc lên, cuối cùng, Thông Thiên nổi điên, thỉnh ra Tru Tiên Tứ Kiếm, hợp thành Tru Kiếm tiên trận.
Tru Kiếm tiên trận, không có bốn Thánh, không thể phá.
Nhưng cố tình, Nữ Oa, Lục Áp, Đế Tuấn tổng cộng có ba.
Lão Tử lấy ra các loại đan dược cứu mạng do hắn luyện chế nhét vào miệng Nguyên Thủy, nhưng Thánh nhân bất tử bất diệt, nguyên thần sống nhờ thiên đạo, cũng có nghĩa, đan dược bình thường không có tác dụng với họ, chỉ có hỗn độn linh vật mới có thể cứu được Thánh nhân.
Cuối cùng Lão Tử chỉ còn cách lấy ra tam bảo: Ngọc Như Ý của bản thân, Thái Ất phất trần của Nguyên Thủy và Thanh bình kiếm của Thông Thiên, hợp nhất cả ba, trọng hóa hạt sen của thanh liên (sen xanh) hỗn độn, lấy thứ này nặn thành hình, tạo ra thân thể làm nơi tụ tập nguyên thần của Nguyên Thủy, mới có thể không để Nguyên Thủy tới mức lưu lạc trong hỗn độn hòa tan cùng thiên đạo, trăm ngàn vạn năm sau, vận mệnh mới có thể thức tỉnh.
Nhưng thân thể của Nguyên thủy bị Thái Dương chân hỏa đốt thành tro tàn, nói cách khác, liên hệ giữa huynh đệ ba người Lão Tử, Thông Thiên và hắn đã không còn tồn tại nữa, cho dù tình cảm qua trăm ngàn vạn năm còn như trước, nhưng không một ai có thể phủ nhận, thân thể mới của Nguyên Thủy đã không còn một chút liên hệ với hai người họ nữa, nhất khí hóa Tam Thanh, Tam Thanh hóa nhất khí là pháp thuật lợi hại nhất của bọn hắn, nhưng bây giờ, Nguyên Thủy đã không còn cách nào dùng pháp thuật này cùng họ.
Nguyên Thủy vẫn hôn mê như cũ, mặt Lão Tử không chút thay đổi, hốc mắt của Thông Thiên đỏ bừng, cho dù Nguyên thủy đã được cứu về… Nhưng liên kết giữa họ đã bị chặt đứt, tự cảm thụ tâm tình trước khi chết của huynh đệ mình lưu lại trong thân thể, bọn họ không có biện pháp thờ ơ, bi thống khó thể nói thành lời, tràn ngập trong tâm.
Tại sao Nguyên Thủy lại thành ra như thế này, tại sao mọi thứ lại đi đến tình cảnh ngày hôm nay, bọn họ đã là Thánh nhân tại, sao lại không thể nắm giữ vận mệnh của chính mình?
Lão Tử tự trách, Thông Thiên phẫn nộ, nhưng điều này Đế Tuấn không biết, cả ba đang bị nhốt bên trong kiếm trận, không có cách nào thoát khỏi.
Thông Thiên phát ngoan không tiếc pháp lực của bản thân, hơn nữa còn có Lão Tử đứng một bên trợ trận, rất nhanh, Đế Tuấn, Lục Áp và Nữ Oa liền chật vật, ngay lúc bọn họ nghĩ hôm nay chắn chắn sẽ ăn một phen khổ, ngoài ngàn dặm, một pháp chỉ màu tím phát sáng lúc la lúc lắc bay đến.
Uy áp cực kỳ to lớn bao phủ trên người tất cả họ, rõ ràng đã là Thánh Nhân, thế nhưng bị một pháp chỉ khiến cả người không thể động đậy.
Tựa như cả uy áp trên Hồng Hoang đặt ở trên lưng.
“Hỗn độn bất định (không ổn định), Hồng Hoang rung chuyển, lệnh: Trong ngàn năm, Thánh nhân không được bước ra hỗn độn, trong ngàn năm này không được động đến vũ khí! Người phạm vô xá!”
Nói xong, pháp chỉ màu tím phát sáng kia tỏa ra sáu tia sáng, đưa Tam Thanh, Đế Tuấn, Nữ Oa về đạo tràng của mình, lại mang Lục Áp về Tử Tiêu Cung.
Bên trong Tử Tiêu Cung, Hồng Quân nhìn bộ dạng chật vật của Lục Áp, ánh mắt có hơi dao động, chẳng qua thanh âm phát ra vẫn mang phong thái cổ xưa, nói: “Ngươi hiện tại chưa có đạo tràng, phương Tây lại vô cùng lạnh, tạm thời ngốc trong này ngàn năm đi.”
Khóe miệng Lục Áp kiều kiều, làm bộ không biết tâm tư cẩn thận của Hồng Quân: “Đa tạ Đạo Tổ giúp đỡ.”
Cái hành vi làm bộ làm tịch khiến người khác liếc mắt một cái đều nhận ra là đang diễn kịch làm hai má của Hồng Quân không chịu nổi nóng nóng, thấy cái miệng của mỗ Kim Ô thối nào đó kéo đến tận mang tai, Đạo Tổ hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên tiếu ý muốn đùa dai.
Lục Áp vốn đang mong chờ ở cùng Đạo Tổ ngàn năm, thời gian này chắc chắn là thời gian tốt đẹp nhất, Lục Áp nghĩ tới n tư liệu mình sưu tập từ việc bái phỏng Đế Tuấn, không nhịn được tâm thần nhộn nhạo, đột nhiên Đạo Tổ lấy ra một đống ngọc giản.
Lục Áp: ………….
Đây… là cái gì?
Rất nhanh, Lục Áp biết thứ này là gì.
“Đây là ‘Thanh tĩnh kinh’, đây là ‘Bản ngã bồ đề kinh’, đây là ‘Vô dục sắc giới kinh’, đây là ‘Bàn Nhược kinh’, đây là…..”
Hồng Quân giới thiệu từng cái, sắc mặt Lục Áp đen không thể đen hơn.
Còn có một chút tín nhiệm giữa Kim Ô và Đạo Tổ hay không, tuần trăng mật ngàn năm đẹp đẽ, ngọt ngào, ân ân ái ái đâu rồi? Kết quả ngươi liền muốn ta học đống tâm kinh kia? Đây là việc ngươi cấm túc ta đấy hả?
Lục Áp nghiến răng nghiến lợi, Hồng Quân mang theo ý cười đọc xong một đống ngọc giản: “….. Đây là ‘Thanh thản tâm kinh’.”
Lục Áp thực hoài nghi Hồng Quân làm sao có thể một hơi không dừng nói hết tên cái đống ngọc giản đó, cũng đúng, Đạo Tổ tất nhiên không cần hô hấp, không biết khi hôn hắn có thể trao đổi khí được không ta.
Bất quá hiện tại………. Ai tới nói với hắn, tại sao cái đống tâm kinh kia đều dùng để áp chế dụng vọng hả?!
“Ngươi để ta học mấy thứ này?”
Mặt Lục Áp thối thối, đã mấy nghìn năm trôi qua, từ sau khi lớn lên, hắn đã không còn thân cận với Hồng Quân, vừa về tới nơi này, lại ném cho hắn một đống ghi chép, hắn không tưởng thối mặt cũng không được.
Hồng Quân nhếch miệng cực nhẹ đến nỗi khó có thể thấy, cho mỗ Kim Ô nào đó không nghe y nói, tự mình làm theo ý mình, làm Phật gì gì kia, Phật không phải muốn thanh tâm quả dục sao? Lần này y để người nào đó được thanh tâm quả dục, đương nhiên, cũng vì muốn mỗ chim nào đó chịu ít đau khổ, hừ.
Y mới không nói Y phát tác lòng dạ hẹp hòi sau khi bị người nào đó tính kế đâu.
Lục Áp khổ hề hề nhìn Hồng Quân: “Vạn nhất sau khi học xong thanh tâm quả dục cả đời, thì ‘hạnh phúc’ nhân sinh của ngươi có thể bị hủy đó, Đạo Tổ của ta, ngươi thật muốn như vậy sao?”
Hồng Quân bất vi sở động, lỗ tai vì câu ‘Đạo Tổ của ta’ mà hơi nhiễm hồng, nhưng nghĩ tới đức hạnh, lòng tham không đáy và độ dày của mặt của người nào đó, vẫn kiên định nói: “Đúng vậy!”
Lục Áp hít sâu một hơi, nhìn người nào đó tựa như đóa hoa cao lãnh, bộ dáng không thể khinh nhờn, thở dài, tại sao con đường truy phu của mình dài đằng đẵng như thế cơ chứ, quả nhiên là khổ không thể nói nổi, thiệt hâm mộ cha và phụ thân.
Trước mắt…. “Chỉ có chừng này?”
Đạo Tổ hoài nghi, nói: “Chỉ có chừng này.”
Lục Áp nhẹ nhàng thở ra.
Đạo Tổ a Đạo Tổ, ngươi quên rồi sao? Ta chính là một con chim có được ký ức kiếp trước, các tâm kinh này tuy khác tiền kiếp, nhưng kinh nghĩa Phật đạo từ trước đến nay đều có liên hệ, chừng này, không trụ ta được bao lâu.
Huống chi, chỉ sợ ngươi còn chưa biết, ngoại trừ thanh tâm quả dục, trong phật giáo cũng từng có người uống rượu ăn thịt, cũng có mật tông ưa thích vui vẻ, Đạo Tổ, bàn tính của ngươi xem như bấm lộn số rồi.
Cho nên chỉ qua năm mươi năm, Lục Áp đã thông suốt toàn bộ kinh nghĩa này, đứng trước mặt Hồng Quân, Lục Áp một chút cũng không bất ngờ.
Vì thế ngay khi Hồng Quân đang khiếp sợ, Lục Áp trực tiếp tiến lên, thừa cơ Hồng Quân chưa kịp chuẩn bị, hoặc là do thói quen dung túng hắn, hung hăng hôn xuống cánh hoa mong chờ nhớ nhung ngày đêm kia.
Mút vào cánh môi mềm mại, cảm nhận hơi thở thanh lãnh, cạy ra răng nanh cắn chặt, môi lưỡi dây dưa kịch liệt…. Lục Áp thấy như cả người được bao phủ bên trong vân sơn vụ cảnh, ngẩn ngơ giữa chốn náo nhiệt, chẳng biết xưa hay nay.
Trong khi không khí trong Tử Tiêu Cung cực kỳ nóng bỏng, bên trong Thái Âm tinh lẳng lặng vận chuyển trên bầu trời, một bóng người cuộn mình giống như đang trong bụng mẹ, từ từ tỉnh lại.
Thường Hi có chút mê mang cảm nhận tất cả mọi thứ xung quanh mình, cậu không biết mình bị gì, tình trạng của mình như thế nào, trí nhớ của cậu dừng lại ngay một giây nằm trong ngực Đế Tuấn, một giây sau, thế giới đột nhiên đang từ khung cảnh huyền huyễn của phương Đông biến thành kỳ quan khoa học viễn tưởng, Thường Hi tỏ vẻ cậu thật sự không thể thừa nhân được!
Chẳng lẽ sau khi chết, cậu lại xuyên qua?
Nhưng cái góc nhìn này có gì đó không đúng!
Loại tình hình vừa tỉnh giậy liền thành yêu quái ngàn mắt…. A, không, sai rồi, sao có thể là yêu quái ngàn mắt, cho dù là nói có vạn mắt, mười vạn mắt, trăm vạn mắt, ngàn vạn mắt, triệu mắt cũng khó có thể miêu tả bộ dáng bây giờ của mình được.
Thường Hi cảm giác như bản thân mình bị cắt thành vô số phần, quan sát chúng sinh.
Nhưng rất nhanh Thường Hi liền cảm giác một tia dị thường, chờ một chút, hắn hình như không có xuyên…. Bất Chu Sơn mất một nữa, hình dáng đại lục xa xa phía dưới quen quen, hai con sông tạo thành từ nước sông Ngân chảy ngược, Thường Hi rốt cục cũng hiểu… Hắn vẫn còn ở Hồng Hoang?
Nhưng có chuyện gì xảy ra với góc nhìn của hắn thế?
Cuối cùng Thường Hi bắt đầu dời đi ý thức của mình, không hề quan sát Hồng Hoang phía dưới kia, mà chú ý xung quanh thân thể.
Vừa nhìn thấy, Thường Hi phát hiện, bên người cậu cư nhiên có một con sông đang tạo thành từ vô số điểm sáng đang chảy, mà ánh sáng của con sông kia vô cùng quen thuộc…. Hình như là tinh hoa của Thái Âm tinh?
Mà ý thức tán loạn hàng vạn hàng nghìn căn cứ vào mỗi góc nhìn tìm ra bản thể.
Thường Hi đờ đẫn không nói gì, được rồi, cậu không tiếp tục xuyên việt cũng không biến thành yêu quái nhiều mắt, nhưng mà cậu lại biến thành một con sông! Một con sông đó!!
Tại sao con sông này lại giống Ngân Hà trong truyền thuyết vậy hả?
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra sau khi cậu hôn mê?
Ai! Có! Thể! Nói! Cho! Cậu! Biết! Không!