Hậu Thổ lắc đầu, vẻ mặt mọi người vô cùng thất vọng.
“Đạo Tổ nói vu tộc chúng ta trời sinh không có thần hồn, không thể tu luyện thành Thánh.”
Đế Giang thở dài, tuy đã sớm đoán trước được, nhưng giờ khắc này vẫn cảm thấy khó chịu, bọn họ bắt không ít yêu tộc, phương pháp tu luyện cũng rất nhiều, như cho dù thử qua cái nào, cũng vô pháp cảm giác được sự tồn tại của kinh mạch, miễn bàn tới linh khí trong không khí, thứ duy nhất bọn họ cảm nhận được chính là lực lượng vô cùng tận của đại địa dưới chân.
“Vậy còn Hồng Mông mây tía đâu?” Đế Giang chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp.
Hậu Thổ nhíu mày, “Hồng Mông mây tía là gốc của đại đạo, trong tay Đạo Tổ chỉ có bảy, ba cho Tu Hành, một cho Nữ Oa, một cho Hồng Vân, một cho Thường Hi, còn một lũ vì phương Tây đưa cho một người tên là Chuẩn Đề.”
“Chuẩn Đề? Hình như đã nghe ở đâu đó.” Cộng Công gãi gãi đầu.
Chúc dung cười nhạo: “Ngu ngốc, có cái này mà cũng nghĩ cũng không ra, kẻ này chính là người bị Trấn Nguyên Tử đuổi giết đó.”
Cộng Công vẻ mặt dữ tợn: “Ngươi nói ai ngu? Chúc Dung ngươi mới chính là kẻ ngu!”
“Tên nào trả lời thì là hắn.” Chúc Dung cũng không chịu cam lòng yếu thế.
“Có gan thì lát nữa đứng chờ ở đại môn không đi đi.”
“Không đi thì không đi.”
“Ngươi đứng đó chờ cho ta.”
“Ta chờ.”
Hai người ngạnh cổ, sắp sửa lao vào ẩu đả, đám Đế Giang, Hậu Thổ đi vào ngăn chặn, tách cả hai ra.
Đế Giang trừng hai người bọn họ: “Các ngươi còn muốn quậy nữa, ta liền ném Chúc Dung vào núi băng, đem Cộng Công ném vào đống lửa, ở trong đó ba năm.”
Hô hấp cả hai cứng lại phải ở nơi mình ghét nhất trong ba năm, ngẫm lại có bao nhiêu khủng bố?
Cả hai không cam lòng hừ một tiếng, xoay người không động.
“Vừa rồi nói đến chỗ nào?” Đế Giang giáo huến xong hai tên kia, hỏi.
“Đại ca, lúc nãy nói tới Hồng Mông mây tía.”
“Đúng rồi, cái người tên Chuẩn Đề đang bị Trấn Nguyên Tử đuổi giết.” Đế Giang hỏi.
“Đúng vậy.”
Đế Giang có chút đăm chiêu, Hồng Vân không phải là đạo hữu của Trấn Nguyên Tử sao? Chẳng lẽ Trấn Nguyên Tử cũng muốn có Hồng Mông mây tía?
“Đi thăm dò, tại sao Trấn Nguyên Tử lại đuổi giết Chuẩn Đề.”
Rất nhanh, Huyền Minh đi tra xét tin tức dã trở về, vẻ mặt kỳ quái hưng phấn: “Đại ca, tra được, cái tên Chuẩn Đề kia lấy oán trả ơn, cư nhiên đi đoạt Hông Mông mây tía của Hồng Vân!”
“Kể lại chút đi.”
“Nghe nói sau khi Đạo Tổ giảng đạo xong, Chuẩn Đề bị người ta đuổi giết, gặp được Hồng Vân và Trấn Nguyên Tử, cả hai cứu Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn, nhưng sau đó bọn họ lạy lấy oán trả ơn, đánh lén sau lưng, đoạt Hồng Mông mây tía của Hồng Vân, còn Trấn Nguyên Tử bởi vì cái chết của Hồng Vân mà nổi điên truy sát hai kẻ phương Tây.”
Nghe đến đó trước mắt Đế Giang sáng ngời: “Ý ngươi nói… Hồng Mông mây tía có thể đoạt được sao?”
“Vâng.”
Đế Giang thong thả qua lại vài bước: “Tin tức này, bây giờ được truyền bá sao.”
Huyền Minh ngượng ngùng cúi đầu, tiếp theo Đế Giang lẩm bẩm nói: “Nói cách khác… Tất cả mọi người đều biết, Hồng Mông mây tía có thể cướp đoạt được, mà Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn, lại không phải là đồ đệ của Đạo Tổ lại có được nó.”
Đế Giang trầm ngâm: “Ngươi phái tộc nhân theo dõi hai tên phương Tây, không cần tu vi quá cao, chỉ cần vài ba tên tiểu vu là được rồi, chủ yếu không cần thu hút sự chú ý.”
Huyền Minh gật đầu lĩnh mệnh: “Dạ, đại ca.”
Gần đây Hồng Hoang vừa nổi lên một làn sóng mới.
Ngày trước khi mọi người gặp nhau đều hỏi: “Ngươi đã ăn chưa?”, người còn lại sẽ trả lời: “Ăn rồi.”, còn bây giờ, mỗi lần gặp nhau họ đều hỏi: “Ngươi đã tìm được người chưa?”, người còn lại sẽ trả lời: “Ta vẫn chưa tìm được.”
Không cần đoán đâu, diễn viên chính của làn sóng này chính là người vừa nổi tiếng – Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn.
Thân là kẻ may mắn duy nhất trong tổng số sinh linh có mặt trong Tử Tiêu Cung, bọn gã không có đoạt được chỗ ngồi lại có được Hồng Mông mây tía, nguyên nhân là do Phương Tây quá cằn cỗi, cái này quả thật rất không công bằng đi?
Đạo Tổ, tại sao người lại không mở to mắt ra nhìn chúng ta đi! Hang động của chúng ta cũng rất cằn cỗi! Ngay cả linh thạch chúng ta cũng không có! Đạo Tổ ngài mau nhìn đi!
Nhưng Đạo Tổ vốn không nhìn thấy được bọn họ, nên bọn họ chỉ có thể từ từ dâng lên bất bình, hâm mộ ghen tị oán hận trong lòng.
Nếu chuyện này dừng ở đây còn chưa tính, tuy bọn họ quả thực rất ghen tị sự may mắn của hai kẻ kia, nhưng nếu nói bọn họ có số mệnh và thực lực cao cường cũng được, kiêm thêm khuôn mặt luôn khổ bức, so với họ còn cùng hơn, vì vậy họ rộng lượng một ít, còn chưa nói trong người rất đau đó.
Ấy vậy trăm triệu lần không nghĩ tới! Có một lũ còn chưa chịu đủ, cư nhiên lòng tham không đáy đoạt thêm một lũ nữa!
Người bị đoạt lại chính là một nhân vật vô cùng thánh phụ trong Hồng Hoang – Hồng Vân đại nhân!
Nhóm tiểu yêu tất cả đều bùng nổ. Ngay cả mấy tên tiểu vu đều bị chọc giận!
Cũng không giống suy nghĩ cực đoan của Hồng Vân, kỳ thật nhân khí ẩn hình của Hồng Vân trong cả Hồng Hoang cực kì cao, tuy mỗi khi nhắc đến Hồng Vân toàn nói là ‘cái tên ngốc kia’, ‘tên đần đó’, ‘cái tên trong đầu đều là cỏ’ để hình dung hắn, đó chỉ là một phương thức biểu đạt khác nhau giữa các chúng yêu thôi.
Cái này chính là mốt đó biết không? Nó là loại tình cảm ‘trong lòng thực sự rất yêu thương nhưng miệng và mặt vẫn rất chán ghét’ đó ngươi hiểu không hả? (cái này người ta gọi là biệt nữu)
Thường Hi biết, đó không phải là ngại nói thẳng sao?
Hông Vân luôn hiền lành với tất cả sinh linh, nhìn thấy ai đáng thương đều lôi kéo một phen, nhìn thấy ai khó khăn sẽ lao vào trợ giúp, Hồng Hoang khai thiên trăm triệu năm, Hồng Vân đến tột cùng cứu bao nhiêu sinh linh ngay cả chính bản thân hắn cũng không nhớ rõ, nhỏ thì tưới ít nước cho khối thịt, lớn thì tặng tài tặng vật cứu mạng người, con số quá lớn, sinh linh trên Hồng Hoang lúc này đại đa số đều rất đơn thuần, luôn luôn muốn tri ân báo đáp, trường hợp của Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn đã thiếu lại càng thiếu.
Chính là Hồng Vân đại nhân kính yêu của chúng cư nhiên bị giết chết!
Chết!!!
Tất cả tiểu yêu và tiểu vu đều bùng nổ!
Nếu không biết hung thủ thì thôi, thực lực bản thân thấp kém, muốn học theo Thánh Nhân bấm ngón tay là biết tiền căn hậu quả thì cũng chưa tới, nhưng mà bằng hữu tốt của Hồng Vân – cái người luôn trải chiếu ấm giường cho Hồng Vân đại nhân – Trấn Nguyên Tử lại ra mặt đuổi giết Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn, hơn nữa còn phát lệnh truy nã, chỉ cần tìm được tung tích của Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn, có thể được nhận quả nhân sâm.
Đợi đến khi hỏi được nguyên nhân, thanh âm tràn ngập phẫn hận cùng bi thương của Trấn Nguyên Tử đem tất cả nói ra hết, khi biết Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn cư nhiên lấy oán trả ân đoạt đi Hồng Mông mây tía của Hồng Vân ngốc ngốc, tất cả mọi người cùng đòng tâm nhất trí quyết định tìm cho bằng được Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn.
Một mặt báo thù cho Hồng Vân, mặt khác, đương nhiên nếu có thêm nhân sâm quả thì càng tốt (﹃)
Cho nên Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn hiện tại ở Hồng Hoang là cái đích bị người người hô đánh, lúc trước chỉ có đẳng cấp chuẩn Thánh mới dám ra tay với bọn gã, còn bây giờ… Chỉ cần là sinh linh trên Hồng Hoàng thì luôn nghĩ muốn tìm tới chúng, cái chuyện tốt truyền tin được nhân sâm quả, ngươi nghĩ có rất nhiều sao? Cơ hội lần này không nắm chắc, lần tiếp theo không biết sẽ là khi nào.
Thế nên Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn hiện tại như chim sợ cành cong, dù cho bọn họ có cố nói mình không có giết Hồng Vân, cũng không có đoạt đi Hồng Mông mây tía, nhưng không có một ai tin họ cả.
Một bên đầy thiện lương được xưng là người nhân hậu, một bên là cường đạo vô sỉ chuyên đi lừa gạt hãm hại, tin ai khỏi nói cũng biết.
Cho nên Chuẩn Đề Và Tiếp Dẫn chỉ có thể rơi lệ đầy mặt tiếp tục chạy trốn, rõ ràng chuyện này không phải hai gã làm, cư nhiên đem nó áp lên đầu bọn gã quả thực rất vô liêm sỉ, Hồng Vân và Trấn Nguyên Tử quả thực rất xấu xa!
Cho nên mới nói, mức độ danh dự là rất trọng yếu đó, một người luôn luôn nói dối ngẫu nhiên nói thật cũng chả có ma nào tin, một người luôn nói thật ngẫu nhiên nói dối, hiệu quả của lời nói dối đó quả thực không có cái nào sánh bằng. (Đây là Cậu bé chăn cừu phiên bản Hồng Hoang)
Thường Hi tất nhiên cũng nghe thấy trò khôi hài này, nhưng cậu cũng giống mọi người, nghĩ tới Hồng Vân đã chết… Quá đáng tiếc, không nghĩ tới dù cho có chỗ ngồi, kết cục bỏ mạng của Hồng Vân cũng không thể thay đổi được, mà Phương Tây lại ra hai Thánh Nhân.
Mà cậu lại hoàn toàn không nhớ ban đầu Trấn Nguyên Tử chỉ nói: ‘Chuẩn Đề Tiếp Dẫn đoạt Hồng Mông mây tía của Hồng Vân’, cũng không có nói Hồng Vân chết rồi.
Cái người bị gắn mác ‘đã chết’ – Hồng Vân, đang bay trên cây nhân sâm quả phơi nắng.
Nước mắt Bàn Cổ mất đi đối với căn cơ của Hồng Vân bị tổn thương quá nặng, Hồng Vân không biết tại sao căn cơ của mình đã mất đi, mà mình có thể sống sót, cậu vốn nghĩ rằng mình sẽ chết không thể nghi ngờ, thầm nghĩ dù có chết thì trước lúc đó cũng không thể để hai kẻ Phương Tây chiếm tiệm nghi, nhưng lại không ngờ cậu không có chết, còn chém ra thiện thi, tuy thiện thi cũng bị mất đi.
Sau khi cứu sống Trấn Nguyên Tử, Hồng Vân không thể dữ vững được dạng người, đôi khi có thể duy trì hình người, có đôi khi lại giống như bây giờ, chỉ có thể biến thành một đám mây nhỏ màu đỏ bay qua bay lại.
Bất quá cũng do biến thành bản thể, làm Hồng Vân phát hiện bản thân còn sống, bởi vì vị trí trung tâm nơi nước mắt Bàn Cổ chiếm giữ, bây giờ lại bị một dòng khí màu tím chiếm cứ.
Hồng Mông mây tía biến thành căn cơ của hắn.
Nói cách khác, hắn trở thành khoai tây da hồng nhân mây màu tím!
Tuy là không rõ nguyên nhân, bất quá không chết là vui rồi, ngay cả Trấn Nguyên Tử muốn đi báo thù, Hồng Vân cũng dốc sức duy trì.
Trấn Nguyên Tử còn từng kinh ngạc, y còn nghĩ tới Hồng Vân vẫn không so đo chuyện lấy oán báo ân đâu, nhưng Hồng Vân chỉ có cười cười.
Ví như ngày hôm qua đã chết, hôm nay hãy sống như mới được sanh ra, hắn là Hồng Vân, cũng không còn là Hồng Vân của trước kia nữa, hắn không biến bản thân mình còn tâm để trợ giúp người khác nữa hay không, nhưng hắn biết, nếu vẫn còn giống như trước kia nữa… Đó là điều không thể.
Nguyên cả câu:昨日种种譬如昨日死, 今日种种譬如今日生, mỗi người đều có lúc mắc sai lầm, nhưng đừng để sai lầm đó làm gánh nặng, phải biết thoát khỏi nó và làm lại từ đầu. (nguồn baike)
Trận giáo huấn này quá lớn, phải thừa nhận hắn không thể đứng dậy nổi.
Cho nên hắn chỉ có thể cười trừ.
Mà ngay lúc Trấn Nguyên Tử và Hồng Vân sống nhàn nhã, hôm đó, tin tức tốt có liên qua tới Chuẩn Đề cuối cùng cũng truyền tới.
Nghe nói, Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn ở chân trời Đông Hải, nơi mặt trời mọc.
Hai người cùng híp mắt, đứng dậy, xuất phát.