Trước mặt là huyết hải mênh mông, nhưng so với thứ dơ bẩn đằng sau, mảnh huyết hải này sạch sẽ hơn nhiều, rất nhiều anh linh nhân tộc thân khoác hắc giáp lẳng lặng đứng trên biển máu, trong mắt lạnh lùng nhàn nhạt.
Khí tức hắc sắc lượn lờ xoay quanh trong khong trung bay trên biển máu, Hậu Thổ biết đó là thứ gì, lấy vu khí, tổn thương cơ thể vu, đó là khắc tinh của vu tộc, Lục Vu khí.
Đôi mắt nàng hiện lên một nỗi bi ai cùng cực, Lục Vu khí… Tộc nhân nàng có thể ngăn cản được nó sao? Chẳng lẽ hôm nay, vu tộc hoàn toàn tuyệt diệt, biến mất trên bản đồ Hồng Hoang?
Mọi chuyện tại sao lại đi tới bước đường này?
Khóe miệng Hậu Thổ còn lên nụ cười khổ, chẳng lẽ là khi còn ở phương Tây kết thù với Đế Tuấn và Thường Hi? Hay là khi phát lời thề yêu chưởng thiên, vu chưởng địa? Là lúc lấy hai sợi tơ hồng của Khoa Phụ cầm từ Thái Âm tinh? Vẫn là khi quyết tâm giải trừ tơ hồng khiến vu, yêu hai tộc, hoàn toàn trở mặt? Hoặc lúc phát hiện tư chất kinh người của hỗn huyết vu nhân? Là khi phát hiện hồn phách nhân tộc có lực sát thương cực lớn với nhân tộc hay sao?
Nhân nhân quả quả, quả quả nhân nhân, Hậu Thổ đã không nhận ra, là bên nào sai nhiều hơn, mà kết quả của nó, dẫn vu tộc đi tới đường cùng.
Tuyệt lộ.
Hậu Thổ khóc thảm ra tiếng, Đế Giang thân vẫn, Cú Mang, Nhục Thu tự bạo, Chúc Cửu Âm, Cường Lương chết vì diệt Chu Thiên Tinh Đấu đại trận, thi thể của Thiên Ngô bị Thường Hi và Đế Tuấn đâm xỏ xuyên, Dược Tư đã sớm biến mất, ngay cả máu huyết cũng không còn, Huyền Minh…. Tỷ tỷ nàng, vì nàng mà chết trên đường truy kích.
Chỉ còn lại Chúc Dung và Cộng Công… Nhưng sợi dây nhân quả đã đứt, bây giờ, chỉ như người dưng.
Hậu Thổ kiềm nén bi ai và khổ ải.
Chẳng lẽ thượng thiên thật sự không còn lưu đường sống cho vu tộc hay sao?
Mà lúc này anh linh nhân tộc cuối cùng không nhẫn nổi vọt tới, nếu vu không tàn sát trăm vạn người nhân tộc, nếu toàn bộ mười hai Tổ Vu còn sống, nếu Hậu Thổ không thương tâm tạo ra khe hở, những anh linh nhân tộc kia tuyệt không có khả năng dễ dàng tiến vào thân thể Hậu Thổ, tan rả ý chí của nàng như vậy.
Nhưng đó là nếu.
Sự thật, trong một khắc này những anh linh vu tộc gần như là cuồng hoan lao vào cơ thể Hậu Thổ, cho dù chết thì sao, tiêu tán thì thế nào, ý nghĩa tồn tại của bọn họ là gì?
Đó là chấp niệm.
Hằng hà mây máu bóng đen kết bạn kêu rít như bị nuốt trôi chảy vào người Hậu Thổ, khuôn mặt ngày thường ôn hoà bây giờ che kín văn lộ màu đen, cuối cùng nàng không đủ lực để duy trì hình người thiên đạo yêu thích nhất, mà hóa lại thành bản thể, quái vật mình người đuôi rắn, chín tay, kết hợp từ máu huyết của Bàn Cổ và trọc khí (khí bẩn) của đất.
Đây là lần đầu tiên Thường Hi và Đế Tuấn thấy bản thể thật của nàng.
Rồi sau đó khoảng cách tâm linh của Hậu Thổ bị mở rộng tới mức lớn nhất, rất nhiều rất nhiều giọng nói đang mê hoặc nàng, đánh lên ý chí kiên định vốn có “Vu tộc diệt, tại sao ngươi còn sống?” “Ngươi hại Đế Giang, hại Chúc Dung, Cộng Công, hại huynh đệ, tỷ tỷ ngươi, tại sao ngươi còn sống?” “Nếu không vì ngươi, họ sẽ không chết!!” “Ngươi là đầu sỏ gây tội lớn nhất!!” “Hại người hại mình cuối cùng diệt tộc, thiên đạo báo ứng!” “Người đáng chết nhất nên là ngươi!” “Là ngươi là ngươi là ngươi!!!!”
Hậu Thổ thống khổ lắc đầu: “Không phải ta, không phải ta, không phải ta!!!!!”
Thế nhưng có rất rất nhiều thanh âm, không ngừng đi vào óc nàng, Hậu Thổ ngửa mặt lên trời tê rống một tiếng dài: “Không! Phải! Taaaaa!!!!”
Rồi nhảy xuống huyết hải u minh.
Huyết hải u minh vẫn vô cùng dơ bẩn, mùi máu tanh tưởi gần như thành nhịp điệu của nó, nhưng Hậu Thổ bất chấp mọi thứ, có lẽ do hải huyết âm u có thể khắc chế oan hồn, rốt cục tại nơi này Hậu Thổ tìm được một mảnh thanh minh.
Nàng cuối cùng cũng biết hồn phách nhân tộc khắc chế vu tộc mãnh liệt như thế nào, cho dù Tổ Vu có địa vị cao quý cũng không có cách nào ngăn cản hoàn toàn, nếu những anh linh này lưu lạc trên Hồng Hoang đại địa, lấy oán hận của bọn họ với vu tộc, vu tộc thật sự toàn diệt.
Tại thời khắc này, Hậu Thổ đưa ra một quyết định, nếu phải chết, xin hãy vì nàng mà lưu lại một ít dư mạch vu tộc, bảo hộ vu tộc nàng bất diệt.
Trên mặt nàng hiện ra quang mang bi ai.
“Thiên đạo tại thượng, ta Hậu Thổ, Vu trong mười hai Tổ Vu, nay xem hồn phách thiên địa không chỗ quy y (dựa vào), thề với huyết hải u minh, nguyện lấy thân hóa lục đạo luân hồi, cho nơi sinh linh ngủ yên, hồn phách luân hồi, u minh địa phủ, lập!!”
Vừa dứt lời, thiên đạo liền đánh xuống công đức vĩ đại, quang mang hoàng sắc mở ra trùng trùng điệp điệp khí ô uế của huyết hải u minh, buông xuống người Hậu Thổ, cơ thể bắt đầu nứt gãy, nhưng trên mặt nàng, lại mang theo sự vui mừng toại nguyện.
Nếu nàng lấy thân hóa luân hồi, vậy những anh linh nhân tộc lại một lần nữa lấy thân thể phàm trần đi đến thế gian, cuối cùng không thể làm tổn thương vu tộc.
Hậu Thổ mỉm cười, vỡ nát.
Ngay thời điểm này, Thường Hi và Đế Tuấn dẫn dắt đại quân đuổi tới.
Hằng hà anh linh nhân tộc kháng cự mệnh bàn đang xoay tròn trên không trung do Hậu Thổ biến thành, nhưng lực hấp dẫn càng lúc càng lớn, bọn họ không thể trụ nỗi nữa, rất nhiều anh linh yếu hơn bị hút vào, không biết sẽ nhận kết quả gì.
Đúng lúc này, giữa những anh linh nhân tộc đã chết kia xuất hiện mười thân ảnh thật lớn, hình dáng nhanh nhẹn dũng mãnh, bộ mặt dữ tợn, Lục Vu khí trên người dày đặc kinh người, mười người kia nổi giận gầm lên với những anh linh nhân tộc còn sót: “Chạy nhanh!!”
Tiếp theo, một người lại tiếp một người lao tới giữa mệnh bàn đang xoay tròn, tạo ra cánh cửa thật to, ngăn chặn cửa vào địa phủ.
Một người không chịu được nổi, bị hút vào, người khác liền nhanh chóng đi tới thế chỗ, bị hút vào, một người khác nữa lại nhanh chóng lao tới….
Anh linh nhân tộc khóc thảm thành tiếng, nhưng dòng lệ chảy xuống lại là sương mù màu đen, bọn họ lui về xa phía sau, cuối cùng đụng tới đại quân yêu tộc.
“Thỉnh Yêu Hoàng, Yêu Hậu cứu chúng ta!!”
Thường Hi nhìn Hậu Thổ xa xa biến thành luân hồi, với anh linh nhân tộc đang chạy trốn, hít sâu một hơi.
“Đế Tuấn.”
Đế Tuấn ngưng trọng gật đầu.
Ba trăm sáu mươi lăm đại yêu sau lưng đồng thời lấy ra tinh thần chi tinh của bản thân, hơn nữaThường Hi và Đế Tuấn còn có tinh khí của Thái Âm và Thái Dương, hai người hợp lại tạo ra một lò luyện, bùng lên ánh sáng thật lớn.
Anh linh nhân tộc hiến thân vào lò này, trên mặt họ đọng lại một nụ cười dữ tợn, nhưng trong đôi mắt lại hoàn toàn bình thản, đến khi anh linh cuối cùng đi vào, đột nhiên bạo phát một trận quang manh chói mắt, lò luyện nổ mạnh, một thanh trường kiếm tỏa ra thất thải quang mang hiện lên trên bầu trời.
Trên thanh kiếm kia khắc hai chữ —— Lục Vu (giết vu).
Đó là nguyện vọng cuối cùng của nhân tộc.
Nguyện đem thân đồ diệt vu tộc, vu tộc không chết thề không dừng!
Tâm tư của Hậu Thổ, bị chôn vùi hơn một nửa.
Lúc này mười anh linh lớn nhất của nhân tộc không đi vào lục đạo luân hồi, oán khí của mười người quá mức dày đặc, mà Hậu Thổ, chung quy chỉ còn lại có một đoạn ý chí mà thôi.
Cho nên bọn họ không bị xóa trí nhớ, đi vào thế gian, mà thành điện chủ của thập điện địa phủ, trong truyền thuyết ——Thập Điện Diêm La.