• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Tây cằn cỗi, ma vật quỷ quái rất đông, nhưng đệ tử phật giáo lại quá ít, vốn lần phong thần là một cơ hội tốt, có thể độ hóa thêm vài đệ tử Phật môn, đáng tiếc Lục Áp không thể phân thân, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.

Một ngàn năm này may có Đế Tuấn hỗ trợ trấn áp, tuy lửa Kim Ô không có công hiệu bằng độ hóa của Phật pháp, nhưng cũng đủ để sát phạt, trong một ngàn năm này, có Đế Tuấn và những tiểu yêu hắn mang đến tương trợ, phương Tây đã an ổn hơn rất nhiều.

Bất quá Đế Tuấn không thể lúc nào cũng có thể đứng ở phương Tây được, việc cấp bách hiện giờ vẫn phải mở rộng lực lượng của Phật giáo, không chỉ có những yêu quái này, còn có những phàm nhân tinh thâm Phật pháp, vì vậy mới có hành trình truyền đạo lần này.

Yêu tộc vô lễ, Lục Áp vốn muốn tìm một hộ pháp lợi hại nhất trong Phật giáo hạ giới, áo đảo lũ yêu kia, nhưng đến khi thấy những yêu quái được Thường Hi đưa vào hạ giới….. Lục Áp mặc.

Này….. Thường Hi quả thật là thân cha của hắn đúng không, tu vi của những yêu quái kia đều đạt đỉnh kim tiên, chỉ kém một bước liền tới Đại La Kim Tiên, mấy tên yêu thế nào mà cũng giám ném tới nhân giới sao? Không sợ nhân giới đại loạn?

Còn nữa, tuy không thực lực không hiện ra, nhưng đừng tưởng hắn không biết, những tên yêu quái kia vô cùng mạnh, đủ để đẩy núi lật biển.

Đã thế, tuy nhìn bên ngoài chúng chỉ là tiểu yêu, nhưng bảo quang lóe sáng trên người tụi nó muốn mù cả mắt, cha, ngươi cứ quăng bảo vật như thế, không sợ bị người ta cướp hả?

Sau một trận vô lực, lo lắng trong lòng Lục Áp bỗng nhiên tăng lên, cho dù hắn biết rõ cha mình lấy việc công làm việc tư….. Nhưng nội tâm Lục Áp vẫn rất thích.

Quả nhiên có nhà mẹ đẻ làm chổ dựa vững chắc quả thật không giống sao? 【 ← Hình như có cái gì đó không đúng?

Nhìn nhìn yêu quái ở hạ giới, lại nhìn nhìn vài ba tiểu miêu trong tay mình, Lục Áp sờ sờ mũi, kệ, hắn vẫn nên đừng tìm mấy tên lợi hại thì tốt hơn, nên tìm mấy kẻ tốt tính chắc được.

Đỡ khỏi phải bị đám yêu kiệt ngạo bất tuân này tức chết.

“Không sao đâu, Thường Hi đã an bài tốt mọi chuyện, ngươi chỉ cần phái ra một người là được, còn lại tất nhiên sẽ có người giúp ngươi áp đảo đám yêu này.” Đế Tuấn an ủi, nói.

Lục Áp thở dài, không biết Thường Hi bên kia, đã an bài cái gì?

Bên này, Thường Hi đang lâm vào thế rối rắm.

Nhìn một đôi nam nữ khóc thiên thưởng địa bên dưới, còn có Hồng Vân và Trấn Nguyên Tử đang nổi giận đùng đùng đứng bên cạnh, Thường Hi quả thực một cái đầu hai cái đại.

Khóc thiên thưởng địa ( 哭天抢地): vừa khóc to miệng vừa gọi trời, đầu vừa đập xuống đất, miêu tả một loại đau đớn cực độ,

Một cái đầu hai cái đại ( 一个头两个大): chỉ việc nào đó quá phiền toái, hoặc bản thân xui xẻo, vì vậy mà sứt đầu mẻ trán, bản thân không biết cách giải quyết, vô cùng đau đầu với chuyện này.

Hạ giới Hồng Hoang cho ra một yêu quái là chuyện không hề dễ dàng, tìm ra một tên yêu quái có tư chất vô song lại càng không dễ dàng, cho nên khi thạch hầu xuất thế, Thường Hi sợ Đạo giáo làm khó dễ, trực tiếp đưa thạch hầu vào Yêu giới, lại sai một yêu đi dạy hắn phép thuật, sau khi thạch hầu trưởng thành, mới dẫn hắn đến thiên đình.

Trên cơ bản thì thiên đình không có việc gì, nhưng lại có rất rất nhiều tiên nhân, thạch hầu ở trong này có thể tiếp thu nhiều kiến thức lại có kinh nghiệm với nhiều loại thủ đoạn, cử chỉ này của Thường Hi tất nhiên mang theo ý bồi dưỡng.

Vì trấn an những đệ tử Đạo giáo được phong thần từ nay về sau bán mạng cho hắn, Thường Hi cố ý lấy ra câu bàn đào Đạo Tổ tặng khi xưa trồng trong thiên đình, một ngàn năm tổ chức một đại hội bàn đào, nhưng chính đại hội bàn đào này lại liên lụy đến sợi dây nhân duyên của một đôi nam nữ.

Xưa nay hầu tử vốn thích ăn đào, thạch hầu tất nhiên cũng như thế, Thường Hi rất khoan dung với những hậu bối yêu tộc, thấy thạch hầu đi vào đào viên ăn vụng quả đào cũng không để ý, nhưng hắn lại quên, từ trước đến nay việc tưới nước cho cây bàn đào vẫn thuộc sự quản lý của quan Ti Vân tiên.

Cho nên, khi thạch hầu kinh động đến thất vị tiên nữ, trong cơn hoảng sợ lựa chọn bảy mươi hai phép biến hóa, trực tiếp hóa thành một quả đào treo lủng lẳng trên cây.

Đáng tiếc tuy thạch hầu biến thành quả đào, nhưng quả đào mà thạch hầu hóa thành lại rất lớn, Tử Hà phát hiện một quả đào lớn trên cây bàn đào như thế, tất nhiên sẽ vô cùng kinh ngạc, trực tiếp hái xuống.

Đáng thương thạch hầu mấy trăm năm chưa bao giờ gặp qua nữ tử, lúc bình thường luôn đánh nhau ẩu đả cùng một đống tên đàn ông thô kệch, khi nói chuyện phiếm tuy cũng có đề cập đến nữ tử, nhưng trong ấn tượng của thạch hầu, các nữ yêu quái toàn là một đám Mẫu Dạ Xoa kiêu ngạo ương ngạnh, luôn luôn ức hiếp mấy tên nam nhân hắn, khi nào có thể thấy một nữ tử dịu dàng nhu hòa giống như một tiểu thư khuê các?

Vì vậy, trong khi phương tâm (tâm hồn thiếu nữ) của hắn đang sững sờ đã bị rơi vào tay giặc, tuy hắn đã rơi vào tay giặc nhưng vẫn không quá lo lắng, nhưng vì phép bảy mươi hai biến hóa vì chủ nhân nhất thời ngẩn ngơ mà mất hiệu lực, cho nên quả đào Tử Hà đang cầm trong tay bỗng dưng biến thành một người sống, trực tiếp áp Tử Hà không phản ứng kịp dưới người.

“A!!”

Một tiếng hét kinh hãi vang lên, tức khắc liền gọi tới sáu vị tỷ tỷ của nàng, khi các nàng nhìn thấy có một tên hầu tử đang ức hiếp muội muội nhà mình, liều mạng dùng pháp thuật linh bảo trong tay đánh chết hắn, đánh cho tên hầu tử đó bỏ chạy, dưới sự giúp đỡ của sáu vị tỷ tỷ Tử Hà càng có vẻ ôn nhu hiền lành, trong lòng thạch đầu nóng lên.

Sau đó hắn bắt đầu đi lên quá trình truy thê.

Không phải thất vị tiên nữ không phòng tặc, nhưng bảy mươi hai phép biến hóa của thạch hầu quá đa dạng, thứ thạch hầu thích niến thành nhất chính là đám mây trong ta Tử Hà, khi nàng đan sẽ hiện lên nhiều chấm đỏ màu tím, thạch hầu hưởng thụ sự ôn nhu âu yếm của nàng.

Ngẫu nhiên hắn cũng sẽ hóa thành một gốc cây nho nhỏ, một bông hoa, hoặc vòng gõ cửa của trên cửa cùng sống với Tử Hà ở đại thụ, quả thực phải nói không chổ nào không thấy.

Không biết khi nào Tử Hà đã phát hiện ra sự tồn tại của thạch hầu, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sáng ngời cùng sự chăm sóc bảo hộ tỉ mỉ (?) của hắn, Tử Hà ngầm đồng ý sự tồn tại của thạch hầu.

Vì thế mà si hán – thạch hầu càng thêm trầm trọng, chỉ kém hóa thành chiếc váy biến thành mặc trên người – hắn bị Tử Hà chụp một chưởng, ném bay.

Nhưng đoạn tình ái này vẫn bị tên yêu nữ nhi đến sốt ruột – Hồng Vân phát hiện, khi thấy bên cạnh khuê nữ có hơi thở xa lạ của giống đực, Hồng Vân vô cùng phẫn nộ.

Vì vậy, hắn đánh hầu tử một trận, rồi xách đến nơi ở của Thường Hi tranh luận.

Thường Hi:……………………..

Kỳ thật cái tạo hình đầu đầy bao hiện tại của hầu tử thật giống Phật tổ nhỉ, linh quang chợt lóe, không bằng liền nhân cơ hội này đi.

“Thường Hi, phải cho ta một cái thuyết pháp, tên hầu tử này giám cả gan dụ dỗ nữ nhi của ta, rình một bên, thậm chí hóa thành cái bình tưới cây chiếm tiệm nghi của nữ nhi ta, điều này ta không thể nhịn được!”

Thường Hi:……………..

Biến thành bình tưới cây……… Thực không có tiền đồ!

Hầu tử cuối đầu, quỳ gối một bên, Tử Hà một mực giải thích với Hồng Vân, ý đồ muốn cứu hầu tử, nhưng nàng không biết rằng, nàng càng giữ gìn người yêu, cha nàng càng giận dữ.

Cuối cùng, Thường Hi đứng ra hòa giải: “Nếu hầu tử bất kính với Tử Hà, vậy áp hắn dưới chân núi năm trăm năm để răn đe vậy.”

Lời này vừa ra, ngay cả Hồng Vân cũng có chút giật mình, dù sao hắn vẫn nghĩ Thường Hi rất bao che khuyết điểm.

Hầu tử càng không phục, nhưng sau khi nghe thấy truyền âm của Thường Hi, hắn vẫn im lặng không nói.

Trước khi đi, hắn ngoảnh lại nhìn Tử Hà đanh si ngốc nhìn hắn, nhìn kĩ đem mỗi một tấc trên người nàng in vào đáy lòng: “Chờ ta, ta nhất định sẽ bay bằng Ngũ Sắc Tường Vân đến thú ngươi.”

“Ưm, ta tin ngươi.”

Tiếp theo, hầu tử bị Thường Hi thả xuống hạ giới đi làm sự nghiệp riêng của hắn.

Để lại Hồng Vân giơ chân vì câu nói cuối cùng của hầu tử.

Trong năm trăm năm, Thường Hi tự mình dạy hầu tử, thu làm đệ tử ký danh, truyền thụ cho hắn đủ loại thần thông bí kĩ, gọi hắn là Tôn Ngộ Không, đợi đến khi Kim Thiền Tử lịch kiếp đi đến nơi này, Thường Hi biết, lần truyền đạo cuối cùng, đã bắt đầu.

Hầu tử đã giải thoát khỏi trói buộc, trở thành đại đệ tử của Đường Tăng, cũng chính là hộ pháp của phật đạo Kim Thiền Tử.

Nghe nói bọn họ phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiế nạn mới có thể đi đến Tây Thiên thỉnh kinh, Tôn Ngộ Không lúc này hả lòng hả dạ (đắc ý), không phải chỉ là chín chín tám mươi mốt kiếp nạn sao? Đợi hắn đánh bại một đám yêu quái này, hắn có thể thú được cô nương hắn yêu về nhà!

Khi đó, Tôn Ngộ Không vẫn không biết, trong chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, có một kiếp nạn gọi….. Ngũ Trang Quan.

Đường Tăng: Vốn là Kim Thiền Tử – đồ đệ thứ hai của Phật Tổ Như Lai vì không nghe giảng Pháp, khinh mạn lời giảng đạo của Phật Tổ, cho nên bị đọa, chuyển sinh đến Đông Thổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK