Ánh sáng rực rỡ nhất nháy mắt nở rộ trong đất trời, chiếu sáng cả thiên địa, khi ánh sáng kia đạt đến cực hạn, lại biến thành một màu đen tinh khiết nhất, hấp thu mọi thứ xung quanh, không lưu lại bất kì dấu vết gì.
Không gian bị một cú này xe nát, lộ ra từng vết từng vết rách đen kịt, cho đến lúc này, Lão Tử và Thông Thiên mới phản ứng kịp, toàn lực bảo vệ nhân tộc, nhưng đã quá muộn, lúc nhân tộc chịu một cú đánh thật mạnh này, chỉ còn sót lại một vạn người, so với dân cư trên triệu người khi xưa, chẳng qua là một phần ngàn.
Một màn này tựa như cảnh tượng khi nhân tộc vừa sinh ra bị vu tộc đuổi giết, nhân vu yêu tam tộc đại chiến.
Lúc này Thường Hi còn chưa kịp lộ ra biểu tình trào phúng, mọi cảm xúc của hắn khi nhìn thấy chuyện xảy ra tiếp theo, cứng lại.
Hằng hà loạn lưu (dòng chảy loạn lưu chuyển) của hỗn độn đi qua, theo những vết rách kia đi vào, thổ hỏa phong thủy – bốn nguyên tố tàn phá bừa bãi trên Hồng Hoang đại địa, Lão Tử và Thông Thiên bảo vệ những nhân tộc còn sót lại, lại không hộ được cả đại địa Hồng Hoang.
Khắp đại lục lấy nơi Nguyên Thủy tự bạo làm trung tâm, tầng tầng vết nứt gãy hiện ra, mặt đất nứt toát, núi sông đảo ngược, nham thạch nóng chảy trào lên, nước ngập ngàn dặm, đại lục giống như hòn đảo nhỏ lềnh bềnh trong hỗn độn, bị loạn lưu tàn nghiền nát thành phấn.
Thường Hi thấy vết nứt trên đất càng ngày càng rộng ra, càng ngày càng rộng, cuối cùng, trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người…. Hoàn toàn sụp đổ nứt thành khối.
Hồng Hoang…… Vỡ.
Không một ai chú ý tới, cho dù lúc nôt mạnh do Nguyên Thủy tự bạo hay loạn lưu hiện tại, ngoại trừ những nơi có Thánh nhân đứng cực kỳ bình tĩnh, chỉ còn có bốn người Ngọc Đỉnh và Thái Nhất từ đầu đến cuối vẫn oan toàn, bọn họ được một thứ gì đó bảo vệ, giúp họ tránh khỏi tai họa này.
Nếu nhìn kỹ, có lẽ sẽ phát hiện, đó chính là một đám mây kì dị, nếu Lão Tử và Thông Thiên thấy nó, chắn chắn sẽ biết, đây là chí bảo phòng thân của Nguyên Thủy – Chư Thiên Khánh Vân, những bảo vật còn lại của Nguyên Thủy ở đâu, tất nhiên sẽ không khó đoán.
Lúc này, khi bốn người thấy tình cảnh như tận thế đến trên Hồng Hoang, nét mặt mang theo sự bi ai thảm đạm, chỉ có Thái Ất đang nắm trong tay một hạt châu màu lục, mặc dù trên mặt phủ kín cấm chế, vô cùng thần bí, nhưng trên thân lại lộ ra từng vết nứt, cho mọi người biết rằng nó từng bị thương nặng thế nào.
Tiếng nổ mạnh long trời lở đất cho tới bây giờ mới truyền vào tai, Thường Hi được Đế Tuấn che chắn, bảo vệ sau lưng, hắn nhìn xuống mảnh đất từng trải qua trận chiến của Ma Tổ Sao La Hầu, tai họa Bất Chu Sơn ngã đôi, giờ đây nghên đón cú đánh thứ ba – Thánh nhân tự bạo, thế nên trầm kha nan phản, cuối cùng, trong khoảnh khắc này, vỡ nát.
trầm kha nan phản ( 沉疴难返): vấn đề quá nghiêm trọng, không thể giải quyết được.
Nháy mắt, vẻ mặt của Thường Hi bỗng trống rỗng, Hồng Hoang bị phá vỡ, lỗi này có thể nói có một phần do Nguyên Thủy, nhưng Đế Tuấn chắc chắn chạy không thoát tội, Đế Tuấn không sợ nhân tộc hủy diệt, không sợ chủng tộc được coi là vai chính của trời đất, nhưng nếu Hồng Hoang bị nghiền nát, đại tội nghiệt như thế, cho dù là Đế Tuấn, cũng khó lòng gánh lấy.
Có lẽ lúc này, đại tội nghiệt còn chưa tỏ ra uy lực của nó, nhưng trong tương lai, có lẽ ngươi sẽ phát hiện yêu tộc không còn có trẻ con chào đời, có lẽ sẽ phát hiện Yêu giới không còn linh khí, thậm chí có thể bị Thánh nhân vây công, cuối cùng bị phong ấn tầng tầng ở sâu bên trong hỗn độn, từ nay về sau, Yêu giới liền mặc người xâm lược.
Điện quang hỏa thạch xoẹt qua trong đầu, một cái ý tưởng kỳ quái đột nhiên dần hiện ra, Thường Hi hít sâu một hơi, nhìn biểu tình trên mặt các Thánh nhân có lỗ hổng, lặng lẽ phun ra khẩu khí này.
Điện quang hỏa thạch ( 电光火石): ánh sáng của tia chớp, lửa của đá đánh lửa (hỏa thạch). Vốn tà từ của Phật gia, sô sánh với một sự vật lướt qua ngay lập tức.
“Đế Tuấn, giúp ta.”
Lúc này, Đế Tuấn đang vội vàng cứu giúp những yêu quái vừa sinh ra linh trí, có thể di chuyển đều bị hắn hút vào Yêu giới, còn sót lại những yêu quái sơn thạch dã quái, hoa thảo thụ mộc sanh ra linh trí, ngay khi nghe thấy lời nói của Thường Hi, động tác của Đế Tuấn tuy không dùng lại, nhưng hắn gật đầu thay cho câu trả lời.
“Lấy sức mạnh chứa một giới của Càn Khôn hồ lô, trấn áp Hồng Hoang, chuyện còn lại, giao cho ta.”
Càng Khôn hồ lô mở ra một giới, trời sinh có khả năng trấn áp bốn nguyên tố thổ hỏa phong thủy, Đế Tuấn không chút do giự ném Càn Khôn hồ lô ra, dân cư trong Yêu giới bỗng nhiên phát hiện, linh lực của cả Yêu giới bị tiêu hao một cách điên cuồng, lại không biết lý do tại sao.
Còn Thường Hi khi thấy những vết nứt đang mở rộng trên đại địa Hồng Hoang bỗng chốc dừng lại, sắc mặt ngưng trọng rất nhiều, mười hai triệu chấm nhỏ Ngân Hà hóa thành từ Thái Âm tinh trong nháy mắt dung nhập vào Hồng Hoang, Thường Hi từng chút từng chút đem những mảnh nhỏ vỡ ra từ Hồng Hoang biến thành phân thân mới, nhưng Hồng Hoang quá lớn, lấy sức mạnh của Thường Hi không thể nắm hết tất cả trong tay, mặc dù Đế Tuấn có thể hổ trợ, nhưng lúc này hắn lại đang sử dụng Càn Khôn hồ lô, dưới sự tiêu hao pháp lực cực kỳ lớn, cho dù hắn là Thánh nhân cũng ăn không tiêu.
Trong khi cả hai đang lâm vào thế rất khó xử, ngay lúc đó, Lục Áp xuất hiện.
Tay hắn đang cầm một hạt châu hôi hông mông (mù mịt, tối tăm)– đó chính là Hồng Mông châu.
Hồng Mông châu trời sinh có tác dụng trấn áp hỗn độn, lần này lấy nó trấn áp Hồng Hoang một chút thời gian cũng không thành vấn đề, cuối cùng Đế Tuấn cũng có thể rảnh tay, toàn lực giúp đỡ Thường Hi, đem pháp lực vô tận chuyển thành pháp lực Thái Âm đưa vào cơ thể Thường Hi.
Mồ hôi trên trán Thường Hi đã chảy không biết bao lâu, hắn cũng không biết Hồng Hoang này có thể bình tĩnh được bao lâu, việc Thường Hi biết là không ngừng đem những chấm nhỏ Ngân Hà dung nhập, dung nhập, dung nhập vào và phân tán khắp Hồng Hoang đại địa, toàn lực nắm nó trong tay.
Rốt cục, đến khi dung hòa khối đại địa cuối cùng trở thành kí thể mới của Thái Âm tinh, Thường Hi không chống đở nổi té ngã trên mặt đất.
Thường Hi thấy tất cả đã được cố định lại, tựa như Hồng Hoang đại địa bị bấm nút dừng, bắt đầu bước cuối cùng của mình – hóa trận.
Đại lục Hồng Hoang đột ngột bị tách ra từng phiến nhỏ, nhưng những phiến tách ra kia lại không bị hỗn độn cắn nuốt, mà lấy một loại quỹ tích kỳ lạ vận hành trên không trung, những phiến nhỏ như thế ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều thêm, cuối cùng dừng lại giữa trời, liên kết, đứng cùng nhau.
Cảnh tượng ấy trong nháy mắt nguy nga khó tả, từ nay đến mấy trăm vạn năm về sau, những Thánh nhân có mặt tại đây có lẽ sẽ không quên, ánh sáng màu ngân bạch được thắp sáng trên từng khối đại lục trôi nổi, sau đó, ánh sáng này xâu thành một chuỗi, chiếu rọi thiên địa, đại trận hành hình, trong thiên địa lúc này không còn bị thổ hỏa thủy phong và hỗn dộn tàn phá nữa, đây chính là thành quả cao nhất sau rất nhiều năm nghiên cứu của Thường Hi – Không gian chi trận.
Lấy không gian làm xiềng xích khóa Hồng Hoang, để nó không tới mức bị hủy diệt hoàn toàn.
Ngay thời điểm ấy, bỗng nhiên trời đất đánh xuống quanh mang minh (sáng rõ) hoàng sắc, phần hào quang lớn nhất, sáng nhất bay về phía Thường Hi, một phần nhỏ khác chạy về bên Lục Áp và Đế Tuấn, tất cả còn lại dung nhập vào những mảnh thổ địa Thái Âm tinh của Thường Hi ký sinh, chỉ sau đó, trong quang mang minh hoàng sắc, những mảnh đất nhỏ mang hình thù quái lạ này bổng chốc biến hóa hình dáng, đến khi hào quang nhạt đi, chỉ còn lại một quả cầu đứng lặng trong không trung.
Mà khí tức của Thường Hi được công đức minh hoàng sắc này kéo lên, rất nhanh phá tan gông cùm xiềng xiếc lớn nhất, nhưng nó vẫn tiếp tục thăng đến nơi cao nhất, đợi đến khi Thường Hi mở mắt ra.
“Ngươi thành Thánh.” Đế Tuấn nhìn Thường Hi, cười.
Thường Hi giật mình, hắn thành Thánh, nhưng hắn lại không nghĩ lại thành Thánh trong tình huống như thế….Ngay cả chính bản thân hắn cũng bị bất ngờ.