Thường Hi và Đế Tuấn đối việc làm của hàng tôm tép như Khoa Phụ tất nhiên sẽ không chú ý đến, ngay cả Thường Hi cũng coi Khoa Phụ như đồ chơi của mấy đứa con nhà mình thôi, mà Hằng Nga… Thân làm nơi tụ tập ác niệm của Thường Hi, nàng không chủ động làm vài ba chuyện xấu thì xem như tốt lắm rồi.
Vì thế nên Khoa Phụ liền an an ổn ổn mang theo ba nguyên nhân gây tai họa trở về vu tộc.
Khoa Phụ trở về rất là yên lặng, nếu không phải vì Nghệ kiên trì và Hậu Thổ đột nhiên nhớ tới y, có lẽ Khoa Phụ chết ở Thái Âm tinh cũng chẳng có ai chú ý tới, tuy yêu tộc ma xát nhiều với vu tộc, nhưng lại không có xảy ra tại chính diện, vì vậy đối với mấy yêu cầu nho nhỏ của vu tộc lại không ảnh hưởng toàn cục, hiển nhiên vung tay lên đáp ứng.
Sau khi Khoa Phụ về tộc, chuyện thứ nhất cần làm đó chính là bái kiến Hậu Thổ.
Phụ thân của Khoa Phụ chính là con của Hậu Thổ, nói cách khác Hậu Thổ là tổ mẫu (bà nội) của Khoa Phụ, tuy trí lực bẩm sinh của tôn tử có chút thiếu sót, toàn vu tộc không ai muốn chạm mặt, nhưng dù sao cũng có quan hệ huyết thống, cho nên nếu cứu đượcHậu Thổ tất nhiên sẽ đi cứu.
Hơn nữa…. Dù sao Khoa Phụ cũng ngây người ở yêu tộc lâu như vậy, có lẽ biết một vài thông tin mấu chốt đâu? Dù cho nó là một vài việc rất nhỏ nhoi.
“Khoa Phụ, ngươi ở yêu tộc biết được cái gì?”
Khoa Phụ gãi gãi đầu, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên y đứng gần với Tổ Vu như vậy, Khoa Phụ có chút khẩn trương, lắp bắp nói, “Chín tiểu thái tử hết sức ngoan liệt, thích… Thích trêu chọc ta làm thú vui, cũng may có Nguyệt Thần đại nhân, giáo huấn bọn họ, ta mới có thể sống sót, sau Yêu Hậu lại có thai, chín tiểu thái tử bị đưa đến Thái Âm tinh, nên ta cũng đi tới Thái Âm tinh.”
Hậu Thổ vô cùng bất mãn với kiểu miêu tả đơn sơ của Khoa Phụ, bất quá nghĩ lại trí lực của Khoa Phụ…. Nhịn.
“Trên Thái Âm tinh có thứ gì không?”
Lần này Khoa Phụ lại cau mày, trên Thái Âm tinh có cái gì….. “Trên Thái Âm tinh thực trống trải, ngoại trừ cung điện của Yêu Hoàng Yêu Hậu, cũng chỉ có một cái cây.”
“Cây?”
“Dạ, một cái cây rất lớn, những chiếc lá trên cây còn phát ra ánh sáng màu ngân bạch, giống như ánh trăng, vô cùng xinh đẹp, phía trên đó còn giăng đầy những sợi dây màu đỏ.”
Hậu Thổ nghĩ đến nghĩ đến những thứ mình biết về Thái Âm tinh, chẳng lẽ cây này chính là cây cây Nguyệt Quế sao? Bất quá… “Phía trên giăng đầy dây đỏ là sao hả?”
Khoa Phụ ngơ ngác nhìn Hậu Thổ, chỉ vào cổ tay của mình “Chính là sợi dây này.”
Hậu Thổ nhìn Khoa Phụ thở dài một hơi, đứa nhỏ ngốc là chuyện cả đời: “Ngươi để sợi dây ở lại rồi đi đi.”
Khoa Phụ “A” một tiếng, không tha mà nhìn sợi tơ hồng trên cổ tay, nó rất xinh đẹp, bất quá vẫn tháo xuống đưa cho Hậu Thổ, rồi rời khỏi.
Không nói sau khi trở về trong tộc, Khoa Phụ bị mọi người vây xem, lúc này Hậu Thổ đang nghiên cứu hai sợi tơ hồng.
Đây hai kiện linh bảo, bất quá không biết tác dụng nó như thế nào, sử dụng lực lượng đại địa dẫn vào trong sợi tơ, nhưng cũng chỉ có thể phát ra hào quang màu đỏ, khiến sợi tơ nhìn như ẩn như hiện.
Hậu Thổ lăn qua lộn lại nghiên cứu, sợi dây này dùng để công kích? Nhưng nó lại chẳng có lực tấn công gì cả. Dùng phòng ngự? Chỉ bằng hai sợi dây nhỏ này sao đừng đùa, có thể biến lớn không? Không thì khiến người khác mệt mỏi sao?
Vừa vặn Cộng Công và Chúc Dung lại lao vào đánh nhau, lũ lụt sóng cả mãnh liệt tràn về đánh sâu vào trong tộc, rừng rậm cách đó không xa cũng đã bị những ngọn lửa lớn lan tràn thiêu đốt, Hậu Thổ thấy tình cảnh như thế nổi giận, tuy nàng biết thủy hỏa bất dung, nhưng hành động của Chúc Dung và Cộng Công khiến tổn hại sự an toàn của bộ lạc làm Hậu Thổ không ngừng khuể giận. (khuể: oán trách, căm ghét)
Đúng lúc hai sợi tơ quấn trên tay còn không biết có thể làm người ta mệt mỏi hay không, Hậu Thổ liền sử dụng lực lượng đại địa đưa vào hai sợi dây, đánh về phía Chúc Dung Cộng Công.
Chúc Dung Cộng Công tuy đấu kịch liệt, nhưng ngay lúc Hậu Thổ xuất hiện bọn họ liền phát hiện phát hiện trong nháy mắt, cũng thấy được khuôn mặt giận giữ của Hậu Thổ, làm muội muội nhỏ nhất trong mười hai Tổ Vu, mười một Tổ Vu khác đều sủng ái cô muội muội này, bây giờ đem muội muội chọc giân, nhất thời dừng tay, thấy muội muội đánh tới cũng không trốn, dù sao cũng chỉ đủ gãi ngứa, có thể cho muội muội hạ hỏa cũng tốt.
Nhưng cả hai đều không nghĩ tới chỉ do đứng đó không chịu trốn, đem cả ba người hại thảm.
Hai sợi dây đỏ phân biệt hướng đến thân thể Chúc Dung Cộng Công, thế nhưng nó lại không vây khốn hai người họ, ngược lại trong nháy mắt lại biến đi đâu không thấy, Hậu Thổ nghi hoặc không thôi, Cộng Công cùng Chúc Dung đều không hiểu gì cả.
Hai con rắn đỏ đỏ lúc nay sao giờ không thấy?
Ngay tại lúc này Hậu Thổ xuất hiện, Cộng Công Chúc Dung cũng bất chấp hai con rắn đỏ nhỏ bay tới khi nãy, một người biến đại hỏa đem thủy bốc hơi, một người dâng nước làm lũ dập lửa, động tác vô cùng thuần thục khỏi phải nói, hiển nhiên không phải chỉ ngày một ngày hai mà đánh ra ăn ý.
Đem tất cả chứng cứ phạm tội tiêu diệt đến hầu như không còn, cả hai mới lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng tươi cười tiến đến trước mặt Hậu Thổ: “Tiểu muội đừng giận, nhìn, không có thương tổn đến một cộng lông nào của bộ lạc mà.”
“Không phải trong tộc muốn dưỡng dã thú sao? Ta giúp cả tộc khai hoang đất trống trong rừng, nhìn kìa, không tồi đi.”
Hai người kẻ xướng người hoạ mà nói xạo, Hậu Thổ thấy mọi chuyệt chưa mất không chế, cũng yên lòng, liếc hai người một cái, hừ lạnh một tiếng về nhà.
Lưu lại hai tổ Vu một thủy, một hỏa nhìn bóng dáng Hậu Thổ ngốc lăng.
Bộ dáng Hậu Thổ muội muội vừa rồi trừng bọn họ thật xinh đẹp nha.
Sau đó hai người nhìn nhau, lại nhìn tới khuôn mặt chán ghét của đối phương, không hẹn mà cùng xoay người sang chổ khác, bộ dạng ngươi thực xấu.
Lúc này, Khoa Phụ cũng cất bước hết tộc nhân đến xem vui, nhà của y trong mấy trăm năm này đã sớm bị tộc nhân khác chiếm giữ, cũng may còn có Nghệ, y còn có thể cùng đến ở nhà của Nghệ cũng được.
Mà bây giờ Nghệ không còn là tiểu vu từng cùng đi với hắn, mà đã trở thành đại vu, lợi hại hơn hắn rất nhiều.
Khoa Phụ có chút mất mác, mấy trăm năm này không được đứng trên đại địa, tu luyện của y căn bản không hề tiến thêm, mất mát thì mất mát nhưng nhiều hơn lại tự hào vì Nghệ, đó là bằng hữu tốt nhất của y, tiến bộ của Nghệ cũng là quang vinh của y.
Nghệ đối với việc trở về của Khoa Phụ cũng rất thật cao hứng, không ngừng hỏi Khoa Phụ đã xảy ra việc gì ở yêu tộc, có chịu khổ hay không, ngay khi nghe tới đoạn đám Tiểu Kim Ô tra tấn Khoa Phụ, vô cùng phẫn nộ nói: “Yêu tộc khinh người quá đáng!”
Khoa Phụ ngây ngốc cười cười: “Cúng may có Nguyệt Thần đại nhân ngăn cản bọn họ lại, sau đó tuy bọn họ thích gây sức ép, nhưng cũng không có đau như lần đầu tiên vậy.”
Nghệ vỗ đầu Khoa Phụ một cái: “Cho ngươi ngốc, còn nói tốt cho đám yêu kia nữa.”
Khoa Phụ tiếp tục ngây ngô cười.
“Sau đó thì sao?”
Khoa Phụ tiếp tục kể đến sau khi bọn họ đã biết Yêu Hậu có thai, bị đưa đến Thái Âm, đám Tiểu Kim Ô cũng đi vấn an muội muội, không có thì giờ gây sức ép y, trên Thái Âm tinh cái gì cũng không có, chỉ có một gốc đại thụ treo đầy tơ hồng, đã nhiều năm không có ai nói chuyện với y, y sắp tịch mịch chết.
Nghệ lẳng lặng nghe, sau đó thở dài.
“Đúng rồi, chính là loại dây này, ta vốn đem về ba sợi, muốn tặng một cái cho ngươi, nhưng bị Tổ Vu cầm đi mất hai, cũng chỉ còn một.” Khoa Phụ gở xuống sợi dây búi tóc, đưa cho Hậu Nghệ “Tặng cho ngươi.”
Nghệ đối với đối với thẩm mỹ kỳ lạ của Khoa Phụ không mấy hứng thú, theo cái nhìn của hắn cái loại sợi tơ hồng này đại khái chỉ có nữ vu mới dùng, như Hậu Thổ đại nhân mới có hứng thú, cho nên chống đẩy nói: “Ta đã có thứ buộc tóc.” nói xong chỉ cây cỏ đang cột tóc trên đầu mình: “Thứ này ngươi vẫn giữ đi.”
Nhưng Khoa Phụ thập phần chấp nhất, nói đưa cho Nghệ sẽ đưa cho Nghệ, thế nhưng Nghệ đã thành đại vu, còn y đến nay bất quá chỉ là tiểu vu, y làm sao có thể chống đẩy được Nghệ?
Cho nên sau khi dùng sức lực, sợi dây vẫn hướng tới chếch về Khoa Phụ.
Ngay tại lúc Khoa Phụ thất vọng, không nghĩ tới sợi tơ liền tản mát quang mang nhàn nhạt quang mang nhàn nhạt, kế tiếp trước mắt bao nhiêu người, cư nhiên liền biến! Mất!
Không thấy?
Hậu Thổ nghi hoặc, hai sợi tơ kia tai sao lại không thấy rồi?
Trong lòng ba người đều nghi hoặc, nhưng Nghệ lại nghĩ nhiều hơn một chút, làm thế hệ có niên kỉ nhỏ nhất trong vu tộc, quan hệ bọn họ cùng yêu có thể nói là không tốt nhất, yêu tộc khi chưa luyện hóa hoành cốt không hiểu yêu ngữ ngoại trừ lực lượng rất lớn, hiểu được linh lực thì khong khác dã thứ là bao, cho nên vu tộc đi săn bị nhiều ngộ thương, cũng do va chạm yêu tộc với vài lần, nhất là mấy trăm năm này, trên tay Nghệ đã không biết dính bao nhiêu máu của yêu tộc, cũng không biết có bao nhiêu vu tộc chết trên tay yêu tộc, cho nên cảm nhận của hắn đối với yêu tộc thập phần không tốt.
Hơn nữa hắn cảm thấy được lấy trí lực ngu ngốc như Khoa Phụ làm sao có thể cầm đi đồ vật trên Thái Âm tinh?
Nhất định là âm mưu của yêu tộc!
Cho nên hắn phải đăng báo.
Chẳng qua thượng tầng đối với báo cáo này cũng không coi trọng nhiều, Hậu Thổ cũng biết chuyện này, nhưng nàng chỉ nghĩ là thủ đoạn bảo vệ linh bảo của yêu tộc, chỉ cần dùng là biến mất, không thể rơi vào tay người ngoài.
Không có vu nào có thể thấy, có hai sợi tơ hồng từ trên người Hậu Thổ phân biệt nối đến Cộng Công và Chúc Dung, lại có một sợi tơ hồng vô hình đem Nghệ và Khoa Phụ nối lại với nhau.
Mà thẳng đến mấy trăm năm sau, Chúc Dung và Cộng Công dũ đánh dũ liệt, không để ý tới sinh tử, làm Hậu Thổ thương tâm muốn chết, Khoa Phụ cùng Nghệ trở thành những vu đầu tiên ngang nhiên xuất quỹ trước toàn tộc, Hậu Thổ mới mới ẩn ẩn đem tất cả liên hệ lại. (Xuất quỹ trước toàn tộc a Nghe thật quá kích thích! GJ)
Chẳng qua tơ hồng thâm, cho dù đích thân Thường Hi tới, cũng chỉ có thể đoạn, không thể giải.
===♥♥♥===