Chỉ cần sinh vật đó nghiên người, cả đại lục Hồng Hoang liền lắc lư theo, càng miễn bàn tới Thái Nhất đang tiếp xúc thân cận với sinh linh này, dù cho hắn có tu vi Chuẩn Thánh, vậy mà trong khoảnh khắc này xém chút nữa bị cuốn vào dòng chảy loạn dưới đáy biển, may nhờ có Côn Bằng hóa thành bản thể lao ra mặt nước, chúng tiểu yêu mới tránh thoát được một kiếp.
Biển Bắc Minh vẫn đang êm dịu bình tĩnh, thì bây giờ đã thành sóng to gió lớn, vô số dòng chảy dưới đáy biển cuộn lại ta ra một đám xoáy nước, Thái Nhất nhìn thấy những quái thú vô danh đang hoảng sợ bị cuốn vào vòng xoáy, xé nát, một ít đá ngầm, nham thạch, san hô trồi lên mặt nước, phía trên còn có cá, tôm, sò, hến, san hô, nhuyễn trùng cư trú, lúc trồi lên mặt biển liền lần lượt chết đi.
Mà cái này chỉ là một cái xoay mình mà thôi, a không, cũng không thể nói là xoay người được, phải nói là sinh vật dưới đáy biển kia chỉ hơi giật giật thân thể thôi.
Sau đó đáy biển nứt ra, Bắc Minh nổi sóng.
“Ưm.. Thiệt trầm….” Lửa giận của sinh linh kia chỉ kéo dài trong giây lát, rồi âm thanh mơ hồ trở lại “Buồn ngủ…..”
Thanh âm kia vừa xa xưa lại tang thương, còn Thái Nhất nghe câu này sợ tới mức giật mình, không phải chớ, mới vừa gọi tỉnh lại muốn ngủ sao?
“Nè nè, dậy, dậy đi, đừng ngủ nữa! Người có tên không?”
Đáp lại là một một chuỗi chấn động giống như tiếng ngáy.
Mặc dù tiếng nói của Thái Nhất rất lớn, nhưng đối mặt với nước biển nổi gió dâng sóng, tiếng nói bị lất át đi làm giảm hiệu quả, vì vậy Thái Nhất đành phải chịu đựng bản năng của một loài chim ghét lông bị ướt, hỏa khắc thủy, bơi lại vào đáy biển.
Đáy biển lúc này đầy vết sẹo, Thái Nhất tìm được địa phương khi nãy, quả nhiên vực sâu vừa đốt đã bị đất đá vùi lấp.
Thái Nhất bất đắc dĩ, chỉ có thể đốt tiếp, thả lửa đến chổ vừa đốt khi nãy, lần này Thái Nhất cố gắng kiểm soát độ lửa không đốt tới thân thể của vị sinh linh kia, rồi cùng Côn Bằng lặn xuống.
Nơi này đen kịt lại sâu thẳm, khi Thái Nhất và Côn Bằng lặn tới nơi có thể đặt chân và đi, chỉ nhìn thấy toàn là hoa văn màu xanh đen, bên cạnh còn có một của động nho nhỏ, cả hai xoay mặt nhìn nhau, rồi đi vào cái động nhỏ bé này.
“Chổ này gần sát bên cạnh sinh linh đó, và cũng là đầu của người, chỉ đi vào từ nơi này mới có thể nhìn thấy….”
Quả nhiên, Thái Nhất và Côn Bằng dùng tốc độ cao nhất mà đi, không lâu sau, liền thấy hai hang động đen kịt thật lớn, cơ hồ còn cao hơn một tiểu sơn, bên trong không ngừng thổi ra từng cơn lốc nhỏ.
Thái Nhất nhíu mày “Đi vào động nào?”
Trái, hay phải, là một vấn đề cần phải suy xét.
Nhưng sau khi Côn Bằng phân biệt xong, sấu hổ nói: “Đây là…. Lỗ mũi của sinh linh kia, chúng ta bắt dầu đi từ đây, tới tai mới có thể trò chuyện được.”
Thái Nhất nhìn lỗ mũi lớn như một tiểu sơn, câm nín, mặc dù biết, nhưng tâm vẫn kinh hãi với kích thước của sinh vật vô danh này, ngẫm lại một ngày nào đó mình biến thành Tam Túc Kim Ô cũng lớn như vậy…. Thái Nhất rùng mình, kia cũng hơi bị dọa người đi.
Tiếp theo, hắn và Côn Bằng leo lên cái lỗ mui như tiểu sơn đó, tới một khe sâu rất dài và lớn —— nghe nói đó là con mắt của vị sinh linh này, rồi từ đằng sau mắt mới thấy được huyệt động sâu thẳm cần tìm kia.
Chắc hẳn đây là cái lổ tai của vị sinh linh.
Thái Nhất không biết tên của sinh linh là gì, Côn Bằng cũng không, nên bây giờ hắn chỉ có thể dùng từ đạo hữu xưng hô với nó: “Vị đạo hữu! Vị đạo hữu này!! Thỉnh tỉnh giấc!!!”
Sinh linh chỉ mới mơ màng chợp mắt, liền bị đánh thức, tính khí khi bị đánh thức vô cùng nghiêm trọng làm nó nhất thời mất hứng, trực tiếp chuyển động thân thể, gào to.
Cảm giác màng tai chuyền tới sự đau đớn và chấn động xung quanh, Thái Nhất đã không muốn biết hiện tại thế giới bên ngoài đã thành cái dạng gì.
“Các ngươi là ai? Tại sao làm phiền giấc ngủ của ta?”
Thái Nhất nhìn con mắt lớn híp lờ mờ buồn ngủ của sinh linh, tròng mắt đen nhánh tựa như ngọc lưu ly rực rỡ, khe sâu khác bên dưới bắt đầu hé ra đóng lại, Thái Nhất biết, đó là miệng của sinh linh.
“Hồng Hoang gặp nạn, thỉnh vị đạo hữu này cứu giúp!”
“Hồng Hoang?” Sinh linh hơi hoang mang trong chốc lát, sau mới nhớ được điều gì: “Hồng Hoang tại sao lại gặp nạn?”
Nó không biết bản thân đã ngủ bao lâu, thế giới bên ngoài đã như thế nào, từ khi ra đời nó đã ngụ tại đáy biển Bắc Minh này, làm bạn cùng các động vật biển xung quang mình, giống như các tiên thiên sinh linh khác, nó cũng có lai lịch của mình, nó là ngón chân của Bàn Cổ hóa thành.
Lúc vừa sinh ra thì còn đỡ, tuy rất lớn, bất quá chỉ chiếm một phần hai biển Bắc Minh, nó thực thích các sinh vật sống trong biển Bắc Minh, cũng rất muốn chơi đùa cùng chúng nó, nhưng các sinh vật đó quá yếu ớt và nhỏ bé, chỉ cần nó động người một cái, bọn họ liền bị nước biển va vào rồi chết.
Trải qua một lần chứng kiến tử vong, cuối cùng nó chết tâm, không có một sinh linh nào nguyện ý chơi cùng nó, thậm chí các sinh linh kia còn sợ y, mỗi lần nó tới gần, đều có sinh linh hô ‘Đừng! Đừng!’, chính vì vậy nó đã tự đặt cho mình một cái tên —— Miết. (con ba ba)
Nó rất ghét sự sợ hãi của các sinh linh đối với nó, ghét sự yếu ớt của họ, chán ghét bọn họ không chịu tới gần mình, nhưng nó cũng không muốn họ chết, sau đó, rốt cục nó yên phận, không hề có ý tới gần bất cứ kẻ nào nữa, không hề có ý làm gì nữa, mà trầm mình xuống dưới đáy biển vô biên này, khi nó bất động, còn có thể có vài tiểu ngư tiểu tôm nguyện ý chơi cùng nó, dọn dẹp những vỏ dơ bẩn trên người mình.
Nhưng cơ thể nó vẫn quá lớn, tốc độ dọn dẹp của các tiểu ngư, tiểu tôm này không thể bằng tốc độ tích tụ của các nham thạch trên người, cuối cùng, nó thấy nhàm chán, sau đó, nó bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Mỗi một lần tỉnh dậy, nó phát hiện bản thân lại lớn hơn, lớn hơn nữa, từ một phần hai đến hai phần ba rồi toàn bộ, hiện tại nó đã không thể vươn đầu và tứ chi của mình ra được, vì vậy nó tiếp tục đợi, đợi, đợi mãi dưới đáy biển Bắc Minh, cả thân hình của nó đủ để phá hủy cả đáy biển, nhưng nó lại không muốn một ngày nào đó vì nó mà nơi này bị tiêu diệt.
Rồi trong giấc mộng dài, nó bị đánh thức, người đánh thức nó nói với nó rằng, Hồng Hoang gặp nạn?
“Đúng vậy, Bất Chu Sơn cột sống của phụ thần bị Tổ Vu đánh ngã, Bất Chu Sơn sụp xuống, nước sông Ngân chảy ngược dòng, Hồng Hoang đã biến thành một mảnh hà trạch. (hà là sông, trạch cũng là sông, nên ta để vậy luôn)
Hà trạch?
“Vậy tất cả toàn là nước sao?” Trong thanh âm của Miết tràn ngập sự hân hoan, làm tâm cả hai đồng thời trầm xuống, bọn họ quên mất, chẳng phải sinh linh này thuộc hệ thủy sao?
“Đúng vậy, toàn bộ là nước, nước từ đại động trên bầu trời chảy vào thế gian, nhấn chìm cả Hồng Hoang, lỗ hổng đó càng ngày càng lớn, cuối cùng Hồng Hoang bị xé rách, đem Hồng Hoang – hóa thân của phụ thần Bàn Cổ nghiền nát.”
Nghiền nát? Trong suy nghĩ giới hạn của Miết đang lưỡng lự giữa sự vỡ nát và Hồng Hoang bị ngập, không biết nên lựa chọn cái gì.
Nó ngủ rất lâu, đã không hiểu vỡ nát thì như thế nào, nhưng tất cả đều là nước thì nó có thể hiểu.
“Ta muốn cả Hồng Hoang toàn là nước, có nước, ta có thể đi đến bất cứ nơi nào, mà không phải ở dưới đáy biển này.”
Ngữ khí mang theo khờ dại của Miết làm tâm của Thái Nhất và Côn Bằng lại càng trầm xuống: “Nhưng nếu thế giới toàn là nước thì tất cả sẽ không thể tồn tại được!”
“Thế giới? Cả Hồng Hoang? Nhưng Hồng Hoang có bộ dạng như thế nào?”
Từ khi ra đời nó đã sống ở đáy biển, nó chưa bao giờ được nhìn thấy bộ dạng của Hồng Hoang.
Trong lòng Thái Nhất và Côn Bằng tuông ra một cỗ tuyệt vọng, sinh linh này thật lớn, lấy tu vi của họ cho dù đánh chỉ là gãi ngứa, giờ phút này cả hai người có thể làm gì?
“Nếu Hồng Hoang không còn, một thế giới toàn là nước cũng không có, tất cả sinh linh trên Hồng Hoang sẽ chết hết, ngay cả ngươi, cũng sẽ chết.”
Suy nghĩ của Miết tạm dừng một chút, chết? Cái này thì nó biết, nó nhớ rõ nơi này từng có một tiểu ngư vô cùng xinh đẹp, tiểu ngư đó có thể tự do hoán đổi màu sắc, vừa mỹ lệ lại lộng lẫy, nó vô cùng thích tiểu ngư đó, vì thế nó lại gần tiểu ngư, sau đó nó thấy vảy cá xinh đẹp bảy màu cuốn trong lốc xoáy bị nước xé nát thành mảnh nhỏ, mà máu của tiểu ngư kia có màu lam… Đến bây giờ nó còn nhớ.
Đó là tử vong.
“Tất cả sinh linh sẽ chết?” Tiểu ngư sẽ chết? Tiểu tôm sẽ chết? Toàn bộ sinh linh dưới đáy biển này sẽ chết?
Thần thức của nó tràn khắp đáy biển, nó thấy những con sứa đang trôi nổi, những đại ngư đang săn mồi, những vùng san hô xinh đẹp, tiểu tôm đang nhún nhảy….. Tất cả, sẽ chết sao?
“Ta không muốn bọn họ chết.”
“Vì vậy mà chúng ta cần sự giúp đỡ của ngươi.”
Lần đầu tiên Miết được người khác xin giúp đỡ, thấy điều này hết sức mới mẻ: “Giúp đỡ cái gì?”
Thái Nhất nghe thanh âm kia, đột nhiên cảm thấy bản thân vô cùng tàn nhẫn, nhưng hắn có thể làm được gì? Hắn cũng là một phần tử trong các sinh linh đang tồn tại trên Hồng Hoang mà thôi, cho nên hắn ngập ngừng, nói: “Chúng ta cần tứ chi của ngươi…….. Làm cột sống cho trời, chống đỡ thiên địa không sụp đổ.”
“Tứ chi?” Thanh âm của Miết hơi mờ mịt, tứ chi của nó đã lui vào trong xác rất lâu chưa vươn ra rồi: “Là cái này sao?”
Miết duỗi tứ chi ra, Thái Nhất và Côn Bằng cảm giác thiên toàn địa chuyển (trời đất quay cuồng), mà con Cự Miết sống dưới đáy biển Bắc Minh, sau mấy vạn năm, cuối cùng đã đứng lên.
Thân thể nó rất lớn, tứ chi chỉ vừa vươn ra đã khiến đáy biển nổi sóng, Thái Nhất và Côn Bằng cùng nhau bay ra, chứng kiến được một kỳ cảnh khó gặp.
“Tứ chi là thứ này sao?”
Thanh âm Cự Miết truyền tới, Thái Nhất và Côn Bằng thấy Cự Miết đứng lên, đồng thời gật đầu “Phải.”
“Có thứ này tất cả họ sẽ không chết đúng không?”
“Đúng vậy!”
“Vậy hai ngươi hãy mang đi đi.”
Giọng nói của Miết như không sao cả, giống như không hiểu nếu mình mất đi tứ chi sẽ bị gì.
“Nhưng… Nếu vậy… Ngươi sẽ chết.”
Cự Miết mờ mịt, chết sao? Giống như sinh linh bị nó giết chết sao? Nhưng không biết vì lý do gì, nó không có chút sợ hãi gì cả.
Cho nên nó thập phần lãnh đạm, nói: “Vậy thì chết.”
Cứ chết đi như vậy, từ nay về sau sẽ không còn một tiểu ngư xinh đẹp nào sẽ chết vì nó.
Cự miết vô cùng vui vẻ mà nghĩ, nó không muốn lại có một tiểu ngư xinh đẹp nào vì nó mà chết đâu, không muốn có một loài sinh vật nào mỗi khi nó tới gần chỉ biết kêu ‘Đừng! Đừng!’, lại càng không muốn bất cứ ai nó thích đều ghét nó, nếu nó cứu được nhiều sinh linh như vậy, vậy thì sẽ không còn một sinh linh nào do nó mà chết, thế thì nó sẽ được sinh linh khác thích đúng không?
Vì vậy vấn đề cuối cùng nó hỏi là: “Sẽ có sinh linh thích ta đúng không?”
“Sẽ! Sẽ có!” Thái Nhất rưng rưng nước mắt, trả lời.
“Ta gọi là Miết, đừng để sinh linh lãng quên ta.”
“Nhất định! Nhất định sẽ nhớ rõ ngươi, thích ngươi!”
Cự Miết ngậm cười, chết đi.