Mục lục
Thiếu Soái Trở Về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19: Chết Cũng Vẫn Không Sửa

Rất nhanh, Lý Kiện Mẫn đã giúp Trần Ninh làm xong thủ tục và chụp ảnh.

Trần Ninh cùng người nhà Tống Sính Đình lái chiếc m760lixdrive rời đi trong sự tiễn khách cung kính của đám người Cao Vĩ.

Trên đường về, không chỉ là vợ chồng Tống Trọng Bân ngồi ghế sau cùng cháu gái mà Tống Sính Đình đang ngồi ghế phụ, tất cả mọi người đều nhìn Trần Ninh với ánh mắt kì quái, ngập ngừng không nói.

Trần Ninh vừa lái xe vừa mỉm cười nhìn Tống Sính Đình: “Hình như em có lời muốn nói?”

Tống Sính Đình khit mũi: “Trần Ninh, rốt cuộc anh có bao nhiêu chuyện giấu tôi?”

Trần Ninh cười nói: “Đâu có, mọi người hỏi bất kỳ câu gì, anh đều trả lời thành thực.”

Tống Sính Đình: “Vậy được, tôi hỏi anh, sao anh lại có nhiều tiền như vậy?”

Trần Ninh chớp chớp mắt: “Bởi vì anh là thiếu soái vùng phía Bắc, tiền đối với anh chỉ là một con só.”

Không chỉ Tống Sính Đình trợn tròn mắt, mà ngay cả Tống Trọng Bân và vợ ngồi ở ghế sau cũng không tin, thật là viễn vong.

Tống Sính Đình hất khuôn mặt xinh xắn của cô mà quở trách: “Không được nói khoác, em muốn anh nói thật.”

Trần Ninh cười khổ: “Thôi được rồi, thật ra mọi người đều biết anh đi lính mấy năm. Khi đó, trong một lần thực hiện nhiện vụ anh có cứu một người giàu có.”

“Người đó để cảm ơn ơn cứu mạng nên đã đưa anh cái thẻ đen này.”

“Trong thẻ có bao nhiêu tiền thì anh không biết, có điều anh chắc chắn rằng có thể mua được cửa hàng 4s BMW khi nãy.”

Thì ra là vậy!

Gia đình Tống Sính Đình đều cảm thấy choáng váng và rất sốc.

Có thể mua trực tiếp cửa hàng BMW 4s, vậy trong thẻ phải có tiền trăm triệu hay tiền tỷ?

Trong mắt gia đình Tống Sính Đình, Trần Ninh là một kẻ thất nghiệp.

Nhưng bây giờ họ đều thấy rằng Trần Ninh là một người có tiền.

Mã Hiểu Lệ nhìn Trần Ninh bằng ánh mắt phức tạp, cắn môi nói: “Trần Ninh, cho dù cậu có tiền nhưng tôi không hi vọng cậu vì nhà chúng tôi mà tiêu tiền linh tỉnh.”

Tống Trọng Bân cũng nói: “Đúng vậy, chúng tôi không quen nợ ân huệ. Trước đây cậu đưa An Cung Hoàn cho lão gia trị bệnh, nhà chúng tôi đã nợ con đủ rồi.”

Trần Ninh nghe thấy vậy liền dừng xe, nhìn Tống Trọng Bân thành khẩn nói: “Bố, mẹ, Tiểu Đình, mấy năm nay con đã khiến gia đình mình chịu không ít ấm ức, mọi người có thể thông cảm cho con, con vô cùng vui mừng.”

“Bây giờ bố mẹ đồng ý cho con và Tiểu Đình quen nhau lại còn cho phép con vào nhà, đỡ đần gánh vác với bố mẹ là trách nhiệm của người chồng, người con rễ, tuyệt đối không được để bắt kì ai ức hiếp mọi người, là ai cũng không được.”

Vợ chồng Tống Trọng Bân ban đầu thấy Trần Ninh vô cùng căm ghét.

Nhưng sau khi Trần Ninh đưa An Cung Hoàn cứu lão gia, vợ chồng Tống Trọng Bân đã có cái nhìn khác với Trần Ninh.

Bây giờ nghe Trần Ninh nói vậy, hai người họ cảm thấy rất cảm động.

Mã Hiểu Lệ nói: “Xem ra trước đây chúng tôi đã hiểu lầm cậu, cậu là đứa trẻ lương thiện, sau này chúng ta là một gia đình.”

Tống Trọng Bân nói: “Đúng vậy, hạnh phúc sau này của Tiểu Đình phải trông cậy vào cậu rồi.”

Tống Sính Đình đỏ mặt, thời gian sống cùng nhau này, bố mẹ cô ngày càng hài lòng về Trần Ninh, xem ra họ đã chính thức thừa nhận thân phận con rễ của Trần Ninh rồi.

Cô ngại ngùng nhìn nụ cười trên mặt Trần Ninh, trong lòng thầm nói: Anh mừng gì chứ, bổn cô nương còn chưa đồng ý làm vợ anh đâu.

Vì thôn ở thành phố Hải Đường sẽ bị phá bỏ trong thời gian tới, và nhà của gia đình Tống Sính Đình cũng nằm trong phạm vi bị phá dỡ nên gia đình cần tìm một nơi ở mới.

Buổi chiều, Trần Ninh và gia đình Tống Sính Đình đến trung tâm mua bán bắt động sản Giang Tân Hoa Viên, chuẩn bị mua một căn nhà thích hợp.

Giang Tân Hoa Viên là một trung tâm nỗi tiếng ở Trung Hải, những người sống ở đây đều là những người giàu có.

Tuy nhiên, lý do khiến Trần Ninh chọn nhà ở đây là vì những ngôi nhà mới ở đây đều được trang hoàng đẹp đế, mua xong có thể dọn đến đây ở luôn.

Trần Ninh và nhà Tống Sính Đình chuyển nhà, nếu mua nhà bình thường thì e rằng không có thời gian.

Trần Ninh và gia đình Tống Sính Đình đều ăn mặc quần áo bình thường, trông có vẻ như là người không mua được nhà ở Giang Tân Hoa Viên.

Có điều, là một nhân viên chuyên nghiệp, một cô nhân viên tên Hoàng Tuyết Kỳ tươi cười chào chào hỏi: “Xin chào, tôi là Hoàng Tuyết Kỳ- giám đốc sale ở đây, xin hỏi mọi người đến xem nhà phải không?”

Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, có gợi ý nào không?”

Hoàng Tuyết Kỳ: “Ở đây chúng tôi có dãy nhà cao cấp, còn có một số biệt thự, hiện đều còn trồng, không biết mọi người thích nhà nào?”

Tống Sính Đình đã từng thấy Trần Ninh tiêu tiền hoang phí, mặc dù cô biết trong thẻ Trần Ninh có tiền nhưng cô vẫn không nỡ tiêu tiền lãng phí như vậy.

Cô chưa chờ Trần Ninh trả lời, liền vội vàng nói trước: “Biệt thự xa xỉ quá, chúng ta đi xem căn nhà bình thường là được rồi.”

Tống Sính Đình vừa nói xong, phía sau đã nghe thấy giọng nói chua ngoa của một phụ nữ: “Ô, tôi còn tưởng những người mua hai chiếc xe BMW cùng một lúc nhiều tiền lắm, không ngờ cũng chỉ là mấy người nghèo tự tát vào mặt mình. Đi mua nhà đến cả biệt thự cũng không dám xem, chỉ có thể mua được căn hộ bình thường.”

Trần Ninh và nhà Tống Sính Đình nghe thấy vậy, cau mày, quay đầu nhìn về hướng giọng nói khi nãy.

Sau đó nhìn thấy một cô gái trẻ đang âu yếm bên cạnh một chàng trai trẻ đẹp trai, hóa ra người phụ nữ này chính là cô bán hàng nói những lời khó nghe với gia đình Trần Ninh tại cửa hàng 4s- Chu Lệ Lệ.

Thì ra bạn trai của Chu Lệ Lệ là Tổng giám đốc của Giang Tân Hoa Viên- Hoàng Minh Hiên.

Chu Lệ Lệ bị cửa hàng 4s sa thải, lập tức chạy đến kể khổ với bạn trai, nhưng không ngờ Hoàng Minh Hiên lại đi qua đại sảnh bán hàng và lần nữa gặp lại gia đình Trần Ninh.

Cô ta vừa hay nghe thấy Tống Sính Đình nói biệt thự xa xỉ không mua được, chỉ định mua căn hộ bình thường, cô ta không kiềm chế được mà nói ra những lời chế nhạo.

Trần Ninh thấy lại là Chu Lệ Lệ, lạnh lùng nói: *Xem ra cô vẫn chưa tiếp thu được giáo huấn.”

Giáo huấn?

Chu Lệ Lệ nghe xong câu nói đó của Trần Ninh, ánh mắt hiện lên sự phẫn nộ vô cùng.

Cô ta nhìn Trần Ninh chế nhạo: “Anh còn dám nhắc tới chuyện sa thải với tôi, anh thật sự nghĩ mình mua được hai chiếc xe BMW là giỏi lắm sao?”

“Anh có biết bạn trai tôi là ai không? Nói ra các người lại bị dọa đó!”

Cô ta vừa nói vừa chỉ vào người con trai tuần tú mặc vest trắng: “Con trai duy nhất của Hoàng Đắc Chí- chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hải Long, là Tổng giám đốc của Giang Tân Hoa Viên- Hoàng Minh Hiên.”

Con trai của Hoàng Đắc Chí?

Trần Ninh và gia đình Tống Sính Đình nghe nói người đứng trước mặt là Hoàng Minh Hiên- con trai của Hoàng Đắc Chí thì sắc mặt đều thể hiện sự kì quái.

Không lâu trước đây, Hoàng Đắc Chí vô lễ với Tống Sính Đính đã bị Trần Ninh đánh gãy chân.

Ngày thứ hai, Hoàng Đắc Chí còn phải chống gậy khổ sở leo lên tầng 6 nói lời xin lỗi với Tống Sính Đình.

Vậy mà bây giờ Chu Lệ Lệ lại lấy con trai của Hoàng Đắc Chí ra để dọa Trần Ninh.

Trần Ninh và gia đình Tống Sính Đình phải nhịn cười.

Nhưng vẻ mặt kì quái Trần Ninh và gia đình Tống Sính Đình lại khiến Chu Lệ Lệ và Hoàng Minh Hiên tưởng rằng bọn họ đã bị dọa sợ thật.

Hoàng Minh Hiên nhìn Trần Ninh sau đó hỏi Chu Lệ Lệ đứng bên cạnh: “Bảo bối, đây chính là kẻ đã hại em bị sa thải ở cửa hàng 4s?”

Chu Lệ Lệ: “Đúng vậy, mặc dù em qua lại với Hoàng thiếu anh nên cũng chuẩn bị xin từ chức nhưng lại bị anh ta hại đến mức bị đuổi việc, thật là làm em tức chết.”

Hoàng Minh Hiên an ủi: “Không sao, hôm nay anh sẽ giúp em trút giận!”

Nói xong, anh ta hát mặt lên, lạnh lùng nói với Trần Ninh: “Anh lăn đến đây quỳ xuống xin lỗi bạn gái tôi mau!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK