Mục lục
Thiếu Soái Trở Về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 604: Ai Nói Tôi Không Dám Tới?

Đám người Từ Quang Triều giận dữ ra mặt ra khỏi Tống gia.

Một chiếc xe địa hình xuất hiện trước mặt bọn họ, cản đường ởi của bọn họ.

Một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen từ trên xe bước xuống!

Đám người Từ Quang Triều nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục màu đen này thì đều hoảng hốt, bởi vì người đàn ông mặc âu phục màu đen này chính là vệ sĩ bên cạnh Thiếu tướng Hải quân Võ Trung Đường của hạm đội Đông Hải vừa mới xuất ngũ, Lãnh Kiếm Phong.

Rồng tới nhà tôm!

Đám người Từ Quang Triều vội vàng chào hỏi: “Lãnh tiên sinh, sao ngài lại tới đây?”

Lãnh Kiếm Phong bình tĩnh đáp: “Lão gia nhà tôi muốn gặp các ông!”

Võ Trung Đường, Võ tướng quân muốn gặp bọn họ sao?

Đám người Từ Quang Triều nghe vậy, không dám thát lễ, vội đi theo Lãnh Kiếm Phong, tới nhà khách thành phố Trung Hải. Trong phòng Mẫu Đơn ở nhà khách, gặp được Võ Trung Đường mặc áo vải màu đen.

Đám người Từ Quang Triều vội hành lễ, sau đó hỏi: “Võ tướng quân, ngài gọi chúng tôi tới có việc gì cần dặn dò sao?”

Võ Trung Đường thản nhiên nói: “Kế hoạch liên hôn của Từ gia các người với Tống gia, để dựa vào đó mà bước vào lĩnh vực sản xuất thuốc, thất bại rồi sao?”

Vẻ mặt Từ Quang Triều lúng túng, dè dặt nói: “Võ tướng quân…”

Võ Trung Đường xua tay: “Tôi đã xuất ngũ rồi, gọi tôi là Võ tiên sinh là được.”

Từ Quang Triều vội đáp: “Vâng, Võ tiên sinh!”

“Làm sao mà Võ tiên sinh biết chuyện giữa nhà tôi và Tống gia vậy?”

Võ Trung Đường lạnh lùng nói: “Tôi có một đứa con riêng, có lẽ các người đã nghe nói rồi chứ?”

Tất nhiên là đám người Từ Quang Triều đã nghe nói chuyện này. Mấy năm nay Võ Trung Đường dọn đường cho đứa con riêng Diệp Kiếm Đông của ông ta không ít, ở kinh thành có rất nhiều người biết chuyện Võ Trung Đường có một người con riêng.

Nhưng đám người Từ Quang Triều cũng không dám nói gì cả.

Võ Trung Đường lạnh lùng nói: “Con trai tôi chết rồi!”

Đám người Từ Quang Triều giật mình: “Cái gì?”

Võ Trung Đường mặt không cảm xúc: “Bị Trần Ninh hại chết!”

Đám người Từ Quang Triều lại lần nữa khiếp sợ!”

Ôi trời!

Từ Quang Triều bình tĩnh lại, hỏi: “Võ tiên sinh, ông nói với chúng tôi chuyện này, là muốn chúng tôi làm gì sao?’ Võ Trung Đường nhìn Từ Quang Triều, thản nhiên nói: “Nói chuyện với người thông minh thế này, đúng là thoải mái hơn nhiều. Đúng là tôi có việc muốn ông làm.”

Từ Quang Triều hơi căng thẳng, nhưng cũng không dám từ chối.

Ông ta mặt mày tái mét nói: “Mời Võ tiên sinh căn dặn, nếu Từ gia chúng tôi làm được, nhất định không dám từ chỗi.

Võ Trung Đường gật đầu: “Tôi phải báo thù cho con trai.

Cho dù đã xuất ngũ, nhưng thân phận của tôi vẫn quá nhạy cảm, không thích hợp tự mình đứng ra báo thù.”

Từ Quang Triều gật đầu: “Tôi hiểu rồi!”

Võ Trung Đường: “Cho nên tôi chọn ông, để ông ra mặt trừng trị Trần Ninh và Tống gia!”

“Ông tiêu diệt được Trần Ninh và Tống gia, đánh sập tập đoàn Ninh Đại, không thiếu chỗ tốt cho Từ gia các người đâu.”

Ánh mắt Từ Quang Triều sáng lên, vui vẻ đáp: “Võ tiên sinh yên tâm, Từ gia chúng tôi nguyện ý ra sức vì ông, cho dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không tiếc!”

Từ Hạo Đông cũng lớn tiếng nói: “Vậy tôi sẽ triệu tập thuộc hạ của Từ gia, dẹp sạch Trần Ninh và Tống gia.”

Võ Trung Đường hài lòng nói: “Tốt lắm, tôi sẽ có lời với các vị lãnh đạo và quân đội ở thành phố Trung Hải, Từ gia các người có thể thẳng tay công khai giết người, sẽ không có ai can thiệp vào chuyện của các người đâu.”

Đám người Từ Quang Triều hùng hỗ đáp: “Vâng!”

Võ Trung Đường nhìn sang Lãnh Kiếm Phong, dặn dò: “Đưa Huyết Yêu và Xích Nhãn tới đây, đưa cả Thập Bát La Hán tới, hỗ trợ Từ gia dẹp sạch cả nhà Trần Ninh.”

Lãnh Kiếm Phong trầm giọng đáp: “Vâng, thuộc hạ lập tức làm ngay!”

Thành phố Trung Hải âm thầm nhanh chóng lan truyền một tin tức.

Có người nói Tống gia đắc tội với Từ gia, đặc biệt là Trần Ninh, khiến gia chủ Từ gia – Từ Quang Triều tức giận.

Từ Quang Triều đã tập hợp hơn 800 môn đồ, khí thế hùng hổ muốn tới tìm Tống gia xả giận.

Tống Thanh Tùng không nhịn được mà oán trách Trần Ninh: “Đều tại mày, mày không nên đắc tội với ông Từ, bây giờ Từ gia tới tìm chúng ta tính sổ rồi đấy, phải làm thế nào đây!”

Trần Ninh thản nhiên nói: “Ông yên tâm, nếu Từ Quang Triều chỉ nói mấy câu thì thôi, còn nếu ông ta thật sự tìm tới gây sự, nhất định tôi sẽ khiến bọn họ trả giá đắt.”

Tống Thanh Tùng không ngừng lắc đầu, ông ta cảm thấy Trần Ninh còn quá non.

Từ gia đứng vững ở kinh thành nhiều năm nay, có quan hệ tốt với cả hai giới Hắc Bạch, chính trị và thương gia.

Mặc dù tập đoàn Ninh Đại của Trần Ninh và Tống Sính Đình kiếm được ít tiền, nhưng so với quyền thế của Từ gia thì vốn không đáng nhắc tới, tiền không so được với súng.

Tống Thanh Tùng chẳng còn cách nào khác, đành phải tự mình tìm tới lãnh đạo thành phó Trung Hải cầu cứu.

Nhưng những vị lãnh đạo thành phố Trung Hải nghe xong chỉ mỉm cười trả lời ông ta rằng: “Yên tâm đi, không sao đâu.”

Ý của những vị lãnh đạo thành phố Trung Hải này là, cháu rễ của ông ta là Thiếu soái Bắc Cảnh, là chiến thần Hoa Hạ, Từ gia gây phiền phức cho các người cũng chẳng có gì đáng lo, yên tâm đi.

Nhưng!

Tống Thanh Tùng lại không cho là như vậy!

Ông ta cho rằng, chắc chắn Từ gia đã có lời với lãnh đạo thành phố Trung Hải trước, cho nên bọn họ thiên vị Từ gia, không giúp đỡ Tống gia.

Cuối cùng, đám người Tống Thanh Tùng lê thân xác uễ oải, đem theo tâm trạng tuyệt vọng quay về nhà.

Về tới nhà, Tống Thanh Tùng và máy người Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bình ngồi xuống, đang định ăn cơm.

Đột nhiên, một người giúp việc từ bên ngoài xông vào, không ngừng vấp ngã, giọng nói run run: “Lão gia, không tU ồn rôi!”

Tống Thanh Tùng vừa tức giận vừa hoảng sợ: “Tình hình thế nào?”

Người giúp việc sợ hãi nói: “Bên ngoài, bên ngoài có rất nhiều người, ai nấy đều đem vũ khí, đằng đằng sát khí, bao vây nhà chúng ta đến một giọt nước cũng không lọt ra được.”

Tống Thanh Tùng thắt thanh: “Cái gì?”

“Bọn họ là ai?”

Người giúp việc run rẩy nói: “Hình như là người Từ gia, bọn họ nói là đến tính sổ với Tống gia chúng ta, bảo Trần Ninh cút ra ngoài nhận chết.”

Tống Thanh Tùng ngã ngồi xuống ghế: “Chuyện tốt mà Trần Ninh gây ra đây mài”

Tống Trọng Hùng thì vội vàng ra lệnh cho con trai: “Mau, mau gọi điện thoại cho Trần Ninh, bảo nó mau tới đây chịu trách nhiệm đi.”

Trước cửa Tống gia, trên con đường rộng đã sớm bị vây kín, ngoài gần cả nghìn người Từ gia ra thì không còn ai khác.

Từ Quang Triều và Từ Hạo Đông đứng đầu, cười gần nhìn nhà tổ Tống gia bị bao vây.

Sau lưng bọn họ, ở một nơi không ai để ý tới, Lãnh Kiếm Phong lạnh lùng đứng đó.

Sau lưng anh ta là hai thuộc hạ sát khí đùng đùng, chính là hai cao thủ Huyết Yêu và Xích Nhãn. Phía sau còn có mười tám người đàn ông cao lớn, chính là Thập Bát La Hán.

Đám người Lãnh Kiếm Phong, tới để hỗ trợ Từ gia dẹp sạch Tống gia, giết Trần Ninh.

Đột nhiên, Từ Hạo Đông lạnh lùng quát: “Người Tống gia ở bên trong nghe rõ đây, lập tức ra ngoài chủ động nhận chết đi!”

Cửa lớn nhanh chóng mở ra.

Tống Thanh Tùng dẫn Tống Trọng Hùng và Tống Trọng Bình cùng đàn ông trong nhà bước ra.

Tống Thanh Tùng nhìn đại quân Từ gia ở trước mặt, sắc mặt cực kỳ khó coi, nói: “Anh Từ, chẳng qua Tống gia chúng tôi chỉ từ chối yêu cầu liên hôn của các người mà thôi, các người có cần phải làm thế này không?”

Làm sao mà Tống Thanh Tùng biết được, Từ gia tìm tới Tống gia xả giận, không chỉ vì nguyên nhân từ chối liên hôn.

Từ Quang Triều cười gần nói: “Muốn trách thì trách cháu rễ Trần Ninh của ông muốn chết. Nó đâu rồi, bảo nó cút ra đây nhận chết đi.”

Tống Trọng Hùng cố bình tĩnh đáp: “Từ Quang Triều, các người đừng có khinh người quá đáng, con thỏ bị chèn ép cũng biết căn người đấy.”

“Tôi cảnh cáo các người, Trần Ninh cũng không phải người dễ trêu vào đâu, tôi đã thông báo cho cậu ta tới đây.

rôi.”

“Tốt nhất là bây giờ các người đi ngay đi, nếu không Trần Ninh tới đây các ngươi có hối hận cũng không kịp.”

Đám người Từ Quang Triều nghe vậy không nhịn được mà bật cười ha hả!

Từ Hạo Đông cười gằn nói: “Ông thông báo cho Trần Ninh tới, ha ha, tôi đoán tiểu tử kia nghe nói Từ gia chúng tôi đem người tới giết nó, nhất định sẽ làm con rùa rụt cổ trốn đi không dám ra phải không?”

Vừa dứt lời, từ phía xa truyền tới giọng nói mạnh mẽ: “Ai nói tôi không dám đến?”

Tất cả mọi người ở đây ào ào nhìn sang, thấy người vừa lên tiếng là một người đàn ông cao lớn, ánh mắt sáng như sao, chính là Trần Ninh.

Trần Ninh, dám đến thật rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK