Mục lục
Thiếu Soái Trở Về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 542: Đệ Nhất Phu Nhân

Trần Ninh ôm con gái đi ra khỏi Lý gia!

Điển Chử và Bát Hỗ Vệ cũng đánh khiếp vía đám thuộc hạ của Lý gia, khiến chúng không dám tiến lên chiến đấu, Điển Chử và Bát Hồ Vệ thong dong bỏ đi theo Trần Ninh.

Cả đám Trần Ninh rời đi, bà cụ Lý gia mới hoàn hồn lại từ bất ngờ.

Sỉ nhục!

Thật là một sự sỉ nhục cực lớn!

Đường đường là Lý gia của thủ đô, thế mà bị Trần Ninh quay lại, lại còn đánh gãy chân con trai bà ta đánh bị thương vô số thuộc hạ của Lý gia, đây thật sự quá đau mặt.

Vẻ mặt của bà ta cực kỳ khó coi, phẫn nộ sai khiến thuộc hạ bên cạnh: “Lập tức liên lạc với người tổng phụ trách trạm kiểm tra thủ đô, xin anh ta giúp đỡ, đừng để Trần Ninh ra khỏi thủ đô. Lý gia chúng ta phải lấy lại thể diện đã mắt đêm nay từ trên người Trần Ninh.”

“Vâng, thưa lão tổ tông!”

Trần Ninh mang theo con gái, đến ở khách sạn Tứ Quý.

Con gái đã sợ sệt cả ngày, vừa mệt, buồn ngủ mà lại đói, Trần Ninh không chọn trước tiên ngồi máy bay quay về Hoa Hạ, mà để con gái ăn chút gì, nghỉ ngơi ổn định rồi lại nói.

Tông Thanh Thanh tùy tiện ăn lót dạ rôi cuộn mình trong lòng Trần Ninh mà ngủ.

Trần Ninh mang con gái về phòng, tự mình đắp chăn cho con thì anh mới gọi video cho Tống Sính Đình.

Tống Sinh Đình tháy Trần Ninh và con gái đều bình yên vô sự, trái tim treo mãi trên cao của cô và Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ mới rơi xuống.

Trần Ninh mỉm cười nói: “Anh ở thủ đô có vài người bạn và các trưởng bói, nếu lần này đã đến thủ đô, bọn họ biết anh đến, e rằng không tránh được phải gặp mặt thăm hỏi nhau, cho nên có lẽ phải mấy ngày sau anh mới mang con gái về được.”

Tống Sính Đình thấy con gái không sao, cô cũng thả lỏng hơn rất nhiều, ừ một tiếng rồi nói: “Vậy được rồi, lần đầu con bé đến thủ đô, anh có thể đưa con bé du ngoạn một chút. Nhưng phải chú ý an toàn, nhất là phải đề phòng Lý gia.”

Trần Ninh cười nói: “Anh biết rồi!”

Hai người lại hàn huyên vài câu, sau đó họ ngắt điện thoại.

Trần Ninh ra khỏi phòng thì phát hiện Điển Chử đã chờ mình trong phòng khách từ lâu.

Trần Ninh kinh ngạc hỏi: “Sao vậy, có việc à2”

Điển Chử cung kính nói: “Thiếu gia, phu nhân chủ tịch nước biết cậu đến thủ đô, bà ấy vừa mới sai người đến chuyền lời.”

Phu nhân chủ tịch nước là đệ nhất phu nhân Hoa Hạ, tên là Vương Uần.

Lúc Trần Ninh còn là một thiếu tá nho nhỏ ở quân Bắc Cảnh, từng cứu mạng Vương Uẫn.

Bởi vậy ngài chủ tịch nước và Vương Uần đều rất cảm ơn Trần Ninh, nên vẫn luôn đối xử tốt với anh.

Nhưng tình cảm của ngài chủ tịch nước và Vương Uần với Trần Ninh lại khác nhau.

Thứ mà ngài chủ tịch nước nhắm đến, đa phần là năng lực của Trần Ninh!

Mà Vương Uẩn chỉ thuần túy là tình cảm riêng thôi, bà bảo Trần Ninh gọi mình là dì, đối xử quan tâm với Trần Ninh như đối xử với con trai mình.

Trần Ninh cười khổ: “Tôi biết ngay, chắc chắn sẽ có người nói việc tôi đến thủ đô với ngài chủ tịch nước và dì Vương.”

*Nói xem thử, dì Vương phái người đến nói gì với tôi?”

Điển Chử cung kính đáp: “Bà Vương nói, hôm sau là sinh nhật của bà ấy, nên bà ấy nói nếu cậu đã đến thì cần phải tham dự sinh nhật của mình.”

Trần Ninh nghe vậy thì gật đầu: “Ngài chủ tịch nước và dì Vương, một người có ơn đề bạt tôi, một người quan tâm tôi như mẹ.”

“Nêu hôm sau là sinh nhật dì Vương, tôi thật sự cân phải tham gia sinh nhật của bà ấy thì mới có thể đi.”

Điển Chử: “Vậy thuộc hạ lập tức đáp lại bà Vương, nói với bà ấy là thiếu soái sắp xuất hiện trong buổi tiệc sinh nhật của bà ấy.”

Trần Ninh gật đầu: “Ừm!”

Cả ngày hôm đó, Trần Ninh không rời khỏi thủ đô mà đưa con đi dạo vài cảnh đẹp nỗi tiếng thủ đô.

Cô bé có ba làm bạn, được du ngoạn ở những nơi chỉ thấy trên sách giáo khoa và TV.

Rất nhanh, tâm trạng của cô bé đã khôi phục, vứt chút không vui do bị Lý gia bắt cóc ra sau đầu.

Lý gia ở thủ đô!

Bà cụ tận dụng các mối quen biết của Lý gia, muốn trói Trần Ninh ở thủ đô, sau đó triệu tập đội ngũ để đối phó với anh.

Hai ngày này, bà ta biết Trần Ninh còn ở thủ đô, nên đã cho rằng đám quen biết của bà ta đã có tác dụng, trạm kiểm tra thủ đô không để Trần Ninh rời khỏi thủ đô!

Bà ta rất đắc ý, nói với đám người con trai cả Lý Hoài Bình, con thứ hai Lý Hoài Tụng, và đám cháu nội Lý Tàng Phong: “Chúng ta vừa chào hỏi lãnh đạo trạm kiểm tra thủ đô, lúc này Trần Ninh có muốn rời khỏi thủ đô cũng không được.”

“A, nó dám can đảm đâu với Lý gia chúng ta, thật là tự tìm đường chết.”

Lý Hoài Bình ngồi trên xe lăn, đôi mắt lóe lên một tia sáng lạnh, cười lạnh mà nói: “Hai ngày này đại tù trưởng võ trang A Kim của Châu Phi liên tục gọi điện tới thúc giục chúng ta, nhanh chóng đưa Tống Thanh Thanh đến Châu Phi.”

“Con nói với gã ta, Thanh Thanh bị Trần Ninh cướp đi rồi, e rằng con bé không đi Châu Phi được.”

Bà cụ nghe vậy thì sốt ruột nói: “Lý gia chúng ta đồng ý đưa Thanh Thanh đến Châu Phi làm con tin, đại tù trưởng A Kim cũng rất hài lòng với Thanh Thanh.”

“Lúc này con lại đột nhiên nói cho gã là Thanh Thanh không đi được, đây không phải là chọc giận gã sao?”

“Đại tù trưởng nồi giận là bao nhiêu mỏ vàng, mỏ dầu mà chúng ta hợp tác đầu tư với gã cũng đi tong!”

Lý Hoài Bình đắc ý cười nói: “Mẹ, sau khi đại tù trưởng biết được tin này, đúng là gã rất tức giận, nhưng gã lại không có ý muốn hủy bỏ hợp tác với chúng ta.”

Bà cụ kinh ngạc: “Đại tù trưởng đồng ý đổi con tin à?”

Lý Hoài Bình lắc đầu: “Không, đại tù trưởng nhắm đến Thanh Thanh, nhất định phải có Thanh Thanh.”

*Gã còn nói, chúng ta không trị được Trần Ninh thì gã phái người tự mình đến răn dạy.”

“Theo con được biết, đại tù trưởng sai vị tướng dũng mãnh nhất dưới trướng gã, Carl Marlon đến Hoa Hạ, đón Thanh Thanh đi Châu Phi.”

Đám người bà cụ nghe vậy thì sắc mặt đổi hẳn!

Bà cụ kinh hô: “Marlon, chính là kẻ nghe nói giết người làm vui, thích ăn thịt người, biệt hiệu gọi là Quỷ Ăn Thịt Người Châu Phi, Marlon?”

Lý Hoài Bình cười dữ tợn nói: “Không sai, chính là gã!”

“Gã tuân lệnh đại tù trưởng đến Hoa Hạ, đón Tống Thanh Thanh đến Châu Phi làm con tin, con thật sự không chờ nổi mà xem thử rốt cuộc Trần Ninh có giao người hay không?”

Đám người Lý Tàng Phong đều vui sướng trên tai hoạ của người khác.

Lý Tàng Phong cười lạnh: “Theo tính cách của Trần Ninh, chắc chắn nó sẽ không ngoan ngoãn giao con gái cho Quỷ Ăn Thịt Người đi Châu Phi đâu.”

“Nhưng nếu nó từ chối, Quỷ Ăn Thịt Người Marlon chắc chân sẽ không bỏ qua cho nó, biết đâu chừng Trần Ninh lại bị Quỷ Ăn Thịt Người gi3t ch3t ăn luôn, ha ha ha.”

Đám người bà cụ đều lộ ra vẻ vui sướng khi trả thù.

Lúc này, Lý Hoài Tụng nói với bà cụ: “Mẹ, còn có một chuyện quan trọng nữa!”

“Hôm nay là sinh nhật năm mươi tuổi của phu nhân của chủ tịch nước Hoa Hạ chúng ta, Vương Uẳn, bà Vương cử hành tiệc tối long trọng ở khách sạn Tử Kim Viên, lúc đó những kẻ quyền quý nhát thủ đô cao cấp đều sẽ được mời đến tham gia.”

“Con biết tin từ đường ngang ngõ tắt, là ngay cả chiến thần Hoa Hạ khiêm tốn đến thủ đô trước đó hai ngày cũng sẽ tham dự bữa tiệc đó.”

Bà cụ nghe vậy thì khuôn mặt tràn ngập khát khao, hâm mộ nói: “Tiệc sinh nhật của đệ nhất phu nhân, thiếu soái tự mình tham gia.”

“Đáng tiếc Lý gia chúng ta chỉ có thể xem là hạng ba trong các nhà quyền thế ở thủ đô.

“Mấy ngày trước mẹ đi sân bay đón thiếu soái mà còn chẳng có cơ hội tới gần, lần này còn tham gia tiệc sinh nhật của bà Vương, chúng ta càng không có cơ hội.”

Lý Hoài Tụng lại đắc ý cười: “Còn chưa chắc đâu!”

Nói rồi ông ta lấy ra một chồng thiệp mời thiếp vàng thật dày, hóa ra đều là thiệp mời tham gia buổi tiệc sinh nhật tối nay của đệ nhất phu nhân, hơn nữa ước chừng có khoảng mười máy tắm.

Bà cụ và đám nghĩ Lý Hoài Bình, Lý Tàng Phong đều ngây người!

Bao nhiêu nhà quyền thế cao cấp ở thủ đô này cũng không thể đạt được một tắm thiệp mời tiệc của đệ nhất phu nhân tiệc tối thiệp mời, thế mà Lý gia bọn họ lại có mười máy tắm!

Trời ơi!

Đây là vinh dự kiểu gì chứ!

Đám người bà cụ vừa kích động, vừa kể nhịn được mà hỏi: “Lão nhị, làm sao con có được bấy nhiêu thiệp mời, đều là của Lý gia chúng ta sao?”

Lý Hoài Tụng cũng hơi buồn bực, ông ta khai đúng sự thật: “Người phụ trách đội cảnh vệ, Điền Vệ Long, tướng quân Điền sai người đưa đến.”

“Nhưng sao lại cho nhà chúng ta nhiều thiệp mời quý trọng như vậy, con cũng không biết.”

“Nhưng đúng là cho chúng ta, không sai.”

Bà cụ gật đầu, đắc ý dào dạt mà nói: “Nếu tướng quân Điền sai người đưa đến, vậy chắc chắn không sai.”

“Lý gia chúng ta có vô số người tài, biết đâu chừng có ai mới được đệ nhất phu nhân ưu ái, cho nên bà Vương mới có thể đưa đến nhiều thiệp như vậy.”

“Đêm nay các con ăn mặc trang trọng một chút, cùng mẹ đi tham gia tiệc sinh nhật của đệ nhất phu nhân, để cho người khác chiêm ngưỡng sự uy phong của Lý gia chúng ta Lý Hoài Bình, Lý Hoài Tụng và đám người Lý Tàng Phong cũng kích động nói: “Vâng!”

Mấy người của Lý gia đều đắm chìm trong vinh quang và vui sướng vô tận khi có thể tham gia buổi tiệc sinh nhật của đệ nhất phu nhân.

Bọn họ cũng không biết, thiệp mời đúng là do là Điền Vệ Long sai.

Điền Vệ Long biết lần này Trần Ninh đến thủ đô vì việc riêng, anh ta hơi dò hỏi, còn biết hóa ra Lý gia vào thành là nhà ngoại của Trần Ninh.

Bởi vậy, Điền Vệ Long không điều tra tỉ mỉ đã nghĩ làm, rằng Trần Ninh đến thủ đô là để thăm viếng nhà ngoại.

Vì thế, phụ trách phái phát thiệp mời nhiệm vụ Điền Vệ Long phụ trách nhiệm vụ phát thiệp mời, lập tức đưa tất cả thiệp mời cho Trần Ninh đến Lý gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK