Mục lục
Thiếu Soái Trở Về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 523: Có Thể Diệt Được Các Người Máy Lần?

Sisso phẫn nộ nhìn Trần Ninh: “Tôi thừa nhận anh rất mạnh.”

“Nhưng bên cạnh tôi còn có hàng trăm thủ hạ tinh nhuệ, tôi không tin một mình anh có thể giết hết bọn họ, hôm nay.

anh nhất định phải chết!”

Ông ta nói xong liền quay đầu nhìn những ky sỹ còn lại của 12 ky sĩ và cả hàng trăm thủ hạ mà ông ta dẫn đến, cao giọng nói: “Người này đã giết Wiliam, giết cả Tứ Hoàng và nhóm Ky sỹ.”

“Các người nói xem chúng ta phải làm thế nào?”

Hàng trăm thủ hạ tinh nhuệ lập tức đồng thanh hét lên: “Giết, giết, giết…”

Nhất thời, mây gió cuồn cuộn, sát khí ngắt trời.

Lúc này đám người Lã Quốc Vinh cũng đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cảm thấy giò phút này đã đến lúc thể hiện lòng trung thành với “vương tử” của mình rồi.

Vì vậy Lã Quốc Vinh người đầu tiên đứng ra, lạnh lùng liếc nhìn Trần Ninh cùng những người nhà họ Tống lớn tiếng nói: “Nhà họ Lã chúng tôi nguyện ý giúp Sisso tiên sinh một tay giết Trần Ninh và nhà họ Tống, giúp Wiliam báo thù.”

Dương Kính Trạch thấy vậy cũng không chút do dự mà dẫn theo thủ hạ đứng ra lớn tiếng nói: “Nhà họ Dương chúng tôi cũng nguyện ý giúp Sisso tiên sinh một tay.”

Lưu Hựu Khiêm cũng đem theo thuộc hạ lên miệng nói: “Nhà họ Lưu chúng tôi ở Đông Hải cũng nguyện giúp Sisso tiên sinh một tay.”

Lúc này từng người dẫn theo một nhóm thủ hạ tiến lên, tất cả đều đứng về phía Sisso.

Tống Sinh Đình cùng người nhà họ Tống thấy vậy thì sắc mặt ai cũng trắng bệch, mặt đầy sự hoảng sợ.

Bây giờ không còn đơn giản chỉ là Sisso muốn giết Trần Ninh nữa mà là cả những gia tộc ở tỉnh Giang Nam và Đông Hải cũng tiếp tay cho ông ta, tự nguyện làm tay sai cho Sisso, toàn bộ đều gia nhập phe cánh của Sisso mà tuyên chiến với nhà họ Tống.

Tống Thanh Tùng cảm tưởng như trời đất muốn rung chuyển, đám người Lã Quốc Vinh này ai cũng có thực lực mạnh hơn nhà họ Tống, lúc này tất cả bọn họ hợp lực tuyên chiến với nhà họ Tống, trong lòng ông ta thầm nghĩ: Lẽ nào lần này nhà họ Tống thực sự xong đời rồi?

Người nhà họ Tống sắc mặt ai cũng tái mét, người run rẩy.

Chỉ có m1nh Trần Ninh vẫn bình thản như cũ, Trần Ninh cười lạnh nhìn đám người Lã Quốc Vinh nói: “Thật là một đám tay sai ưu tú.”

“Tôi còn tưởng các người gia nhập Hội toàn trí là vì bị Sisso bắt ép, nhưng bây giờ xem ra là hoàn toàn không phải, các người căn bản chính là một đám phản đò.”

Đám người Lã Quốc Vinh nghe vậy thì mặt hơi biến sắc.

Lã Quốc Vinh vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Trần Ninh nói: “Tôi không biết anh đang nói cái gì, anh hại chết Wiliam tiên sinh, tội đáng chét, chúng tôi là giúp cái đúng chứ không phải giúp người quen.”

Sisso cũng nhìn Trần Ninh cười nhạo nói: “Trần Ninh, xem ra thứ anh biết cũng không ít.”

“Tiếc là anh cùng đám người nhà họ Tống đang có mặt ở đây hôm nay không ai có thể sống sót.”

Trần Ninh nghe vậy miệng nhéch lên: “Ông định giết hét chúng tôi?”

“Chỉ dựa vào đám phế vật các người, cộng thêm đám cầu tay sai kia?”

Sisso hừ lạnh nói: “Dựa vào đám thủ hạ này của tôi còn có nhóm người Lã Quốc Vinh giúp đỡ có giết các người mười lần cũng được.”

Trần Ninh mỉm cười nói: “Vậy ông nhìn xem chỗ này, có thể giết các người được mấy lần?”

Trần Ninh nói xong giơ tay lên tạo ra tiếng động.

Tạch!

Một pháo hiệu bắn lên trong không trung, một tiếng nổ lớn vang lên.

Tất cả mọi người kinh ngạc ngắng đầu nhìn chiếc pháo đạn nỗ trên bầu trời.

Bọn họ còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra thì mặt đất đột nhiên rung chuyền.

Da da dal Là tiếng giày quân sự của quân đội dẫm trên mặt đất phát ra âm thanh.

Sắc mặt của Sisso cùng Lã Quốc Vinh, Dương Kính Trạch và Lưu Hựu Khiêm biến đổi kịch liệt.

Bọn họ nhận ra điều gì đó, lần lượt đưa thuộc hạ ra khỏi cổng nhà họ Tống, sau đó kinh hoàng nhìn thấy: Trên đường phó, hàng nghìn binh lính đứng nghiêm trang, tay cầm súng đang vây quanh hàng rào sắt, sát khí đằng đăng.

Đám người Sisso kinh ngạc mắt muốn lồi cả ra ngoài.

Sisso quay đầu nhìn Lã Quốc Vinh phẫn nộ nói: “Không phải anh nói đã sớm đánh tiếng trước với lãnh đạo tỉnh Giang Nam rồi sao, cho dù giết người cũng không có chuyện gì?”

Lã Quốc Vinh giọng run rẫy nói: “Đúng vậy, tôi đã chào hỏi trước với thị trưởng Đào Đông Lâm rồi.”

Sisso tức giận: “Vậy tại sao bây giờ đám quân đội này lại đều được điều động đến đây?”

Lưng áo Lã Quốc Vinh đầy mồ hôi, thân người không kìm chế được mà run lên, giọng run rẫy nói: “Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, dựa theo lý mà nói thì không…”

Đúng lúc này, Điền Chử mặc trang phục thượng tá, trên mặt hóa trang không nhìn ra ngũ quan vốn dĩ của Điền Chử, vẻ ngoài vô cùng uy nghiêm.

Đi theo Điền Chử còn có thiếu tướng Vương Đạo Phương chỉ huy quân đội thành phố Trung Hải.

Hai người dẫn theo thủ hạ bước đến trước mặt Trần Ninh.

Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều vô cùng kinh ngạc nhìn Điền Chử kính lễ và lớn tiếng nói: “Binh đoàn đặc chủng Mãnh Long hai nghìn binh sĩ, toàn bộ đều đã vào khu vực tác chiến, xin chờ lệnh của thủ trưởng.”

Vương Đạo Phương cũng giơ tay hành lễ, lớn tiếng nói: “Chỉ huy quân đội Trung Hải, Vương Đạo Phương dẫn đầu năm nghìn chiến sĩ đều đã tập trung đủ, mời thủ trưởng hạ lệnh.”

Thủ trưởng?

Sisso ngơ người.

Lã Quốc Vinh, Dương Kính Trạch, Lưu Hựu Khiêm ai cũng đơ ra.

Ngay đến Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và cả người nhà họ Tống toàn bộ đều ngơ ra.

Trần Ninh lạnh lùng phân phó: “Tất cả chiến sĩ nghe lệnh, lên đạn súng.”

Cạch cạch!

Hiện trường bảy nghìn chiến sĩ, động tác đều như một, hàng nghìn viên đạn được lên, tiếng cạch cạch vang lên.

Những tiếng đạn làm cho đám người Sisso sợ hãi mặt tím tái, người run rẫy.

Trần Ninh tiếp tục nói: “Nhắm chuẩn kẻ địch.”

Rột roạt!

Bảy nghìn chiến siz, bảy nghìn họng súng, những mũi súng đen đồng loạt nhắm vào đám người Sisso.

Đám ky sỹ và thủ hạ tỉnh nhuệ bên cạnh Sisso sợ hãi buông bỏ vũ khí, lần lượt giơ tay đầu hàng.

Đám người Lã Quốc Vinh, Dương Kính Trạch, Lưu Hựu Khiêm cũng bị dọa cho giơ tay đầu hàng.

Thậm chí có người nhát gan bị bao nhiêu là mũi súng chĩa vào sợ hãi trực tiếp tè ra quần.

Lã Quốc Vinh giơ hai tay lên vừa bước đến vừa hoảng hốt nói: “Người của mình, đừng bắn, tôi là Lã Quốc Vinh người giàu có mới của tỉnh Giang Nam, chúng ta đều người nhà cả…”

Lã Quốc Vinh vừa mới bước đến gần, Điền Chử mặt hóa trang không nhìn rõ ngũ quan nhưng bá khí vô cùng lập tức rút khẩu súng của một chiến sĩ ở bên cạnh, nhắc báng súng lên đánh thẳng vào mặt Lã Quốc Vinh.

Bụp!

Phần báng súng đập vào mặt Lã Quốc Vinh khiến mũi hắn ta như bị gãy ra, mặt toàn máu tươi, hắn ta kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đắt.

Điền Chử bớt phẫn nộ nhìn Lã Quốc Vinh dưới đất, nhỏ một ngụm nước bọt, mắng chửi: “Ý gì hả, một tên bán nư0c, nối giáo cho giặc như mày mà cũng đòi làm người cũng phe với chúng tôi.”

Nhà Tống Sính Đình thấy cảnh này thì không nhịn được mà vui mừng.

Nhưng bọn họ căn bản không biết vị thiếu tá này thực ra chính là Điền Chử người bình thường hay đi theo Trần Ninh, nếu không thì bọn họ sẽ càng kinh ngạc hơn.

Sắc mặt Sisso vô cùng khó coi, ông ta lớn tiếng nói: “Tôi Sisso, thân vương Ưng quốc, tôi có quyền miễn trừ ngoại giao, các người không có quyền đối xử với tôi như thế này.

Lúc này, hiện trường lại xuất hiện thêm vài chiếc xe ô tô màu đen, một nhóm người mặc vest đen, đeo thẻ công tác đi xuống.

Những người này đều đến từ An ninh quốc gia của Hoa Hạ.

Người đi đầu là Tào Khai Dân người phụ trách An ninh quốc gia.

Tào Khai Dân tay cầm một chiếc túi màu đen, dẫn theo thủ hạ đi đến, trước tiên là bắt tay kính lễ với Trần Ninh.

Tào Khai Dân thấp giọng cười nói: “Thiếu tướng, ngài vất vả rồi.”

Trần Ninh mỉm cười nói: “Mọi người đều vắt vả rồi.”

Thiếu tướng?

Những người ở phía xa không nghe rõ Tào Khai Dân xưng hô với Trần Ninh.

Nhưng Sisso cùng đám người Lã Quốc Vinh ở gần có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng.

Bọn họ kinh ngạc sững sờ nhìn Trần Ninh.

Bọn họ cuối cùng đã biết tại sao Trần Ninh có thể một mình đánh bại Tứ Hoàng rồi.

Bọn họ cuối cùng cũng biết tại sao Trần Ninh có thể điều động quân đội, quân đội gọi anh là thủ trưởng.

Thì ra, Trần Ninh chính là thiếu tướng Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ.

Trong lòng bọn họ trằm xuống, hối hận, tuyệt vọng.

Sau khi bắt tay với Trần Ninh, Tào Khai Dân quay đầu qua lạnh lùng liếc nhìn đám người Sisso.

Anh ta điềm nhiên nói: “Sisso, ông cùng tổ chức Toàn Tri Hội của ông làm gây hại đến sự an toàn quốc gia chúng tôi, quyền miễn trừ ngoại giao của ông bị mắt hiệu lực, đội an ninh quốc gia chúng tôi đến bắt các người…”

Bùm!

Sisso cảm giác như bị sét đánh ngang tai, mặt xám xịt, người run rầy.

Đám tay sai Lã Quốc Vinh ai ai mặt cũng tuyệt vọng, bọn họ biết lần này bọn họ thực sự xong đời rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK