Mục lục
Thiếu Soái Trở Về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 605: Gặp Lại Thập Bát Ky Bắc Cảnh

Cả nhà Tống Thanh Tùng thấy Trần Ninh đến, như thể người sắp chết đuối nhìn thấy một nhánh cỏ cứu mạng vậy, không nhịn được mà kích động ra mặt.

Trong lòng mọi người ở Tống gia, mặc dù Trần Ninh có chút ngông cuồng, nhưng thật ra cũng rất có thực lực.

Nếu Trần Ninh đã tới đối mặt với đại quân của Từ gia, có lẽ anh thật sự có cách đối phó với Từ gia rồi.

Nhưng!

Sự kích động của đám người Tống Thanh Tùng lập tức bị tạt một gáo nước lạnh!

Bởi vì bọn họ phát hiện ra tên Trần Ninh này một mình tới đây.

Trời ạ!

Từ gia người ta tới đánh nhau dẫn theo không dưới một nghìn người, ai nấy cầm theo vũ khí dao rựa, đẳng đằng sát khí.

Vậy mà Trần Ninh lại tới đây một mình, anh cho rằng anh là Triệu Tử Long đấy à?

Cả nhà Tống Thanh Tùng lại rơi vào tuyệt vọng lần thứ hai, thầm nghĩ: *Xong rồi, hy vọng vào Trần Ninh đúng là không trông cậy nổi mà.”

Từ Quang Triều và hơn một nghìn thuộc hạ ở phía sau cười gần nhìn Trần Ninh.

Từ Hạo Đông còn cười lớn: “Ha ha ha, thật sự không thể không khâm phục dũng khí của tiểu tử Trần Ninh này. Từ gia chúng ta điều động nhiều người tới tính sổ với mày như thế, vậy mà mà dám to gan một mình tới gặp bọn tao sao?”

Từ Quang Triều cười gần nhìn Trần Ninh, bỡn cọt nói: “Có lẽ là biết mình không phải đối thủ của Từ gia chúng ta, nên từ bỏ chống trả đây mài!”

Đám người Tống Thanh Tùng nhìn Trần Ninh, ai cũng vừa tức giận vừa sốt ruột, trách cứ: “Trần Ninh, đã nói là Từ gia dẫn rất nhiều người tới xả giận rồi cơ mà, tại sao cậu không tìm người tới giúp đỡ hả?”

Trần Ninh cười đáp: “Giúp đỡ ư?”

“Tôi tìm rồi!”

Đám người Từ Quang Triều nghe Trần Ninh nói vậy, khẽ nhíu mày.

Trần Ninh tìm người tới giúp đỡ!

Mấy người Tống Thanh Tùng lại kích động: “Ha ha ha, chúng ta biết Trần Ninh sẽ không ngu ngốc một mình tới đây nhận chết mà.”

“Cậu bảo tìm được người giúp rồi, trợ thủ của cậu đâu?”

Ngay cả Từ Quang Triều và đám đại quân của Từ gia, cùng đám người Lãnh Kiếm Phong lạnh lùng đứng ở một bên, cũng không nhịn được mà nhìn Tràn Ninh.

Trần Ninh khẽ mỉm cười, tiện tay chỉ về phía cuối đường xa xa: “Phải, đang ở đó kìa!”

Mọi người đồng loạt nhìn theo hướng Trần Ninh chỉ, phía cuối con đường dài thật sự có một nhóm người.

Nói đúng hơn là, một nhóm ky binh, Thập Bát Ky.

Thập Bát Ky mặc đồ màu đen, lạnh lùng cưỡi ngựa, eo đeo đao, gió đêm thỏi tới khiến vạt áo của bọn họ tung bay.

Thập Bát Ky này, chính là Thập Bát Ky gần đây đang tạm thời đóng quân ở quân khu Bắc Cảnh trong thành phố Trung Hải.

Đám người Từ Quang Hướng và Lãnh Kiếm Phong, và cả những người Từ gia nhìn thấy Thập Bát Ky ở phía cuối đường xa xa thì sửng sốt.

Từ Quang Triều nhanh chóng tỏ vẻ châm chọc, cười lạnh nói: “Chỉ như vậy thôi sao?”

Từ Hạo Đông cũng không nhịn được mà cười to: “Ha ha ha, mẹ kiếp, đã là thời đại nào rồi mà còn có người cưỡi ngựa thê.”

“Hơn nữa chỉ Thập Bát Ky mà muốn nghênh chiến với hơn một nghìn thuộc hạ tinh nhuệ Từ gia chúng tôi sao, nằm mơi”

Khóe miệng Lãnh Kiếm Phong cũng xuất hiện ý cười như: có như không.

Cả nhà Tống Thanh Tùng thì hoàn toàn há hốc miệng, Tống Thanh Tùng quay đầu sang nhìn Trần Ninh, mặt đầy hy vọng mà nói: “Trần Ninh, người tới giúp đỡ cậu, chỉ có mười mấy người này thôi sao?”

Trần Ninh mỉm cười, nhìn Thập Bát Ky Bắc Cảnh ở phía xa xa, thản nhiên nói: “Mười mấy người này, có thể dễ dàng đánh tan cả nghìn quân, giết giặc như cưỡi ngựa xem hoa, đối phó với Từ gia, bọn họ dư sức.”

Lời Trần Ninh nói khiến đám người Từ Quang Triều nổi giận.

Từ Quang Triều trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Hạo Đông, gi3t ch3t Trần Ninh và máy tên ky binh giả thần giả quỷ này trước, để bọn họ biết kết cục của việc đắc tội với Từ gia chúng ta.”

Từ Hạo Đông trầm giọng đáp, sau đó quay đầu nhìn người Từ gia, lớn tiếng nói: “Một trăm người, tới bên đó chém chết đám ky binh đó.”

“Sử Vạn Long, chém đầu tên nhóc ranh Trần Ninh xuống.”

Từ Hạo Đông vừa dút lời!

Một người đàn ông cao gần hai mét, vẻ mặt dữ tợn, cơ bắp cuồn cuộn cười gằn đi về phía Trần Ninh, định chém đầu Trần Ninh xuống.

Đồng thời, một trăm thuộc hạ tinh nhuệ Từ gia, tay cầm đao xông tới như một bầy sói, đánh về phía Thập Bát Ky.

phía xa xa.

Sử Vạn Long trời sinh khỏe mạnh, được gọi là đại lực sĩ.

Anh ta có thể dùng một nắm đắm đánh chết một con trâu nước, có thể dùng một quyền đánh nát đầu của một người.

Lúc này, anh ta giống như một hỗổ sổ lồng, gào hét đi tới gần Trần Ninh, giơ tay tung một quyền thẳng vào mặt Trần Ninh, gầm lên: “Nhóc ranh, đi chết đi.”

Hai Nắm đấm của Sử Vạn Long mang theo một luồng khí lớn, sức mạnh kinh người, nhắm thẳng vào đầu Trần Ninh.

“Hay!”

Đám người Từ gia nhìn thấy cú đánh oai phong này của Sử Vạn Long, không nhịn được mà ào ào ủng hộ.

Đám người Tống Thanh Tùng thì toát mồ hôi lạnh cho Trần Ninh.

Thấy nắm đấm của Sử Vạn Long đã sắp đánh tới khuôn mặt của Trần Ninh, Trần Ninh mới bắt đầu ra tay, thuận lợi bắt được nắm đắm của Sử Vạn Long.

Cú đấm kinh người này của Sử Vạn Long, lại bị Trần Ninh thuận tay đỡ được.

Những tên ủng hộ Sử Vạn Long lập tức im bặt, ai nấy không khỏi sửng sốt.

Tay trái của Trần Ninh nắm chặt nắm đắm của Sử Vạn Long, bình tĩnh nói: “Bảo tôi chết, anh chưa xứng đâu!”

Trần Ninh nói xong, quét một chân về phía đầu của Sử Vạn Long.

Rầm!

Một tiếng vang lên!

Đầu của Sử Vạn Long giống như một quả dưa hấu bị đá trúng, máu đỏ và dịch trắng bắn r4 tung tóe, ngã rằm xuống đắt, chết tại chỗ.

Đám người Từ Quang Triều và Từ Hạo Đông tháy vậy, tắt cả kinh ngạc tới ngây người.

Lãnh Kiếm Phong cũng không nhịn được mà hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn Trần Ninh có thêm một tia đề phòng.

Mọi người Tống gia thấy Tràn Ninh dễ dàng nhanh chóng đánh bại cao thủ Từ gia, cũng không nhịn được mà vui mừng ra mặt.

Bọn họ đều nhớ ra Trần Ninh là người mà cả vạn dũng sĩ cũng không địch nồi, có lẽ đêm nay Trần Ninh vẫn thật sự có thể bảo vệ Tống gia an toàn.

Xa xa, Thập Bát Ky của Bắc Cảnh nhìn thấy một trăm người Từ gia cầm dao xông tới.

Triệu Vân đứng đầu Thập Bát Ky, chậm rãi rút thanh đao dài sắc bén ra, chỉ về phía trước, lạnh lùng quát: “Nghênh chiến!”

Mệnh lệnh vừa phát ra!

Triệu Vân thúc con ngựa Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, nó hí lên một tiếng rồi bốn vó chồm lên, phóng như bay về phía trước.

“Giết!”

Những ky binh Bắc Cảnh còn lại cũng ào ào đuổi theo, cùng nhau xông lên.

Thập Bát Ky đồng loạt xông tới, tiếng vó ngựa như tiếng sắm rèn, ngựa như hổ, người như rồng.

Khí chất lan xa vạn dặm!

Thập Bát Ky đem theo khí thế của thiên quân vạn mã.

Một trăm võ sĩ Từ gia cầm đao trong tay, nhìn Thập Bát Ky.

Bắc Cảnh, sắc mặt đồng loạt biến đổi, ý thức được không ổn rồi.

Nhưng!

Tốc độ của Thập Bát Ky Bắc Cảnh rất nhanh, có thể nói là nhanh như chớp, nháy mắt đã giết tới nơi.

Râm!

Gió thu cuốn bay lá vàng, sét đánh đỗ cây gỗ!

Thập Bát Ky Bắc Cảnh cuồn cuộn xông tới, thuộc hạ Từ gia giống như máy tờ giấy, cứ thế bị tiêu diệt.

Từng người đầu một nơi thân một nẻo lăn lốc, máu bắn tung tóe.

Cái gì?

Cha con nhà họ Từ ở xa xa nhìn thấy một trăm võ sĩ dùng đao bị Thập Bát Ky của Bắc Cảnh giết sạch như bẻ cành khô, đều kinh ngạc tới ngây người.

Ngay cả Lãnh Kiếm Phong cũng không nhịn được, đồng tử mở rộng, khẽ thốt lên một tiếng: “Những kẻ này, cũng không tầm thường!”

Thập Bát Ky Bắc Cảnh vừa gặp đã tiêu diệt hết một trăm võ sĩ cầm đao.

Nhưng tốc độ của bọn họ không hề dừng lại, cứ như mười tám tia sét, cuồn cuộn xong về phía đại quân Từ gia…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK