Mục lục
Thiếu Soái Trở Về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 847:

 

Nếu như Hạng lão thật sự lên làm Quốc chủ nhiệm kỳ kế tiếp, anh ta thật sự có cơ hội vào Hạng gia bằng thân phận con rễ, leo lên địa vị cao.

 

Đêm đã khuya!

 

Tiểu khu Giang Tân, trong nhà.

 

Bên trong phòng ngủ, Tống Sính Đình nằm tựa sát bên người Trần Ninh, hai người thì thầm nói bên gối nhỏ.

 

Tống Sính Đình không nhịn được nhẹ giọng nói: “Trần Ninh, em nghe nói Hạng Minh Nguyệt kia là thiên kim Các lão Hạng Thành, đặc biệt từ Thủ đô đến tìm anh gây phiền toái, không sao chứ?”

 

Trần Ninh mỉm cười an ủi: “Không có chuyện gì, anh đã cùng Hạng lão chào hỏi, bảo ông ấy quản chặt hành vi của con gái ông ấy rồi.”

 

“Những công chúa quyền thiếu khác, anh cũng đã cảnh cáo, bọn họ hẳn là nên thức thời.”

 

Tống Sinh Đình nghe vậy hơi an tâm, nhẹ giọng nói: “Vậy em an tâm rồi.”

 

Trần Ninh và Tống Sính Đình cũng không biết là, Hạng Minh Nguyệt không những chưa từ bỏ ý định, còn bảo Lạc Thiếu Minh hỗ trợ, chuẩn bị dùng thủ đoạn ác liệt hơn đi đối phó bọn họ…

 

Đêm khuyal Khách sạn Thiên Thượng, phòng cao cấp, quần áo lộn xôn đây đất.

 

Trên giường, Hạng Minh Nguyệt giống như một vũng nước, mềm nhữn nằm ở trên ngực Lạc Thiếu Minh, nghe tim Lạc Thiếu Minh đập mạnh có lực.

 

Ngón tay cô ta ở trên ngực Lạc Thiếu Minh, vô tình hữu ý vẽ vòng, trong miệng hoi thở tựa như lan(*): “Anh thật khoẻ.”

 

(*) dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người.

 

Lạc Thiếu Minh cười cười!

 

Cô ta lại nói: “Lúc nào anh động thủ đối phó Trần Ninh, bây giờ anh ta xin nghỉ tỉnh thân, là cơ hội tốt nhất để chúng ta động thủ, nếu như để cho anh trở lại quân khu Bắc Cảnh, chúng ta muốn động vào anh ta cũng khó khăn.”

 

Lạc Thiếu Minh cười hỏi: “Em muốn trả thù anh ta thế nào?”

 

Hạng Minh Nguyệt hận nói: “Em muốn anh ta chết!”

 

Lạc Thiếu Minh khẽ cười nói: “Để cho một người chết có rất nhiều phương thức, có phương thức đơn giản thô bạo, ví như một đao thống khoái, khiến cho anh ta phản ứng cũng không phản ứng kịp liền chết.”

 

“Cũng có hành hạ đến chét, đem anh ta hành hạ đến vỡ vụn, sau đó lúc anh ta tuyệt vọng nhất, lại giết anh ta.”

 

“Em muốn đơn giản hay thô bạo, hay là thích từ từ hành hạ anh ta đến chết?”

 

Hạng Minh Nguyệt nhíu mày, trong mắt tản mát ra hận ý sâu đậm: “Nếu như có thể chọn, vậy đương nhiên là em muốn chọn khiến cho anh ta chịu hết hành hạ, sau đó sẽ giết anh ta.”

 

Lạc Thiếu Minh híp mắt nói: “Vậy anh có biện pháp rồi.”

 

Hôm sau, là mùng một âm lịch.

 

Tống Sính Đình cùng Đồng Kha, mang Tần Tước, còn có một đám quản lý cấp cao tập đoàn Ninh Đại, đi tới cô nhi viện lớn nhất thành phố Trung Hải thăm bọn nhỏ.

 

Năng lực càng lớn, trách nhiệm xã hội càng nhiều.

 

Từ sau khi tập đoàn Ninh Đại lớn mạnh, Tống Sính Đình cũng càng chú ý tặng lại xã hội, làm từ thiện nhiều, trợ giúp những người cần trợ giúp.

 

Cô tài trợ không ít trẻ em nghèo khó đi học, còn luôn góp tiền cho cơ cấu cô nhi viện và viện dưỡng lão, cải thiện điều kiện hoàn cảnh.

 

Lần này sau khi cô có thai con thứ hai, càng cảm thấy thế giới tốt đẹp, cũng muốn đem ấm áp và tốt đẹp truyền cho người khác.

 

Hôm nay, cô liền mang theo Đồng Kha, Tần Tước, còn có nhóm lớn những cấp cao của tập đoàn Ninh Đại, tới cô nhi viện thăm nhóm trẻ.

 

Ngoài ra dự định khảo sát tại đó một chút, xem xem nhóm trẻ cô nhỉ viện rốt cuộc thiều cái gì?

 

Cô có thể giúp, nhất định sẽ giúp một tay thay đỏi.

 

Cô nhi viện thành phố Trung Hải, có hơn hai trăm đứa trẻ, hơn nữa cơ bản đều là cơ thể trời sinh mang chút thiếu SÓI.

 

Những đứa trẻ này có thân thể thiếu sót hoặc là mang theo bệnh tật bẩm sinh, rất khó có người nhận nuôi.

 

Nhóm trẻ chỉ có thể ở cô nhí viện đợi đến trưởng thành, sau đó mới có thể rời cô nhi viện, ra xã hội sống bằng sức mình.

 

Hon hai trăm đứa trẻ, cuộc sống thường ngày ăn uống, giáo dục trông coi, tuyệt đối là một khoản chỉ tiêu vô cùng khổng lò.

 

Chứ đừng nói chỉ là những đứa trẻ thân thể cơ bản đều có thiếu sót này, thậm chí không ít đứa trẻ phải uống thuốc, thuốc của bệnh bẩm sinh còn vô cùng đắt.

 

Cô nhi viện Trung Hải chỉ có thể dựa vào một chút trợ cấp có hạn của địa phương, cùng với dựa vào sự đóng góp rộng lớn của các nhân sĩ nhiệt tình quyên tặng, mới miễn cưỡng có thể duy trì tiếp.

 

Viện trưởng của cô nhi viện là một bà cụ sáu mươi máy tuổi, tên là Mạc Quỳnh Mai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK