Mục lục
Thiếu Soái Trở Về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 760:

 

Lúc này nhìn thấy Trần Ninh, anh vội vàng ngồi dậy, muốn xuống giường hành lễ với Trần Ninh.

 

Trần Ninh trực tiếp ấn anh xuống, tức giận nói: “Bị thương thành như vậy rồi còn động đậy lung tung!”

 

Điển Chử cười nói: “Không nghiêm trọng đâu!”

 

“Nếu không phải mấy tên khốn đó bí mật cho nổ bom bên cạnh khiến tôi bị thương, thì bọn chúng là cái thá gì mà có thể làm tôi bị thương.”

 

Trần Ninh, Bát Hỗ Vệ và Thập Bát Ky của Bắc Cảnh không khỏi bật cười.

 

Trần Ninh cười nói: “Đúng vậy, át chủ bài của quân Bắc Cảnh chúng ta, thực lực đương nhiên là rất mạnh rồi.”

 

Điển Chử nghe vậy vừa tự hào vừa có chút xấu hỗ.

 

Trần Ninh lại nói: “Điển Chử, tôi đã nói với Quốc chủ rồi, Quốc chủ hứa sẽ ban thưởng hạng nhát cho anh.”

 

Ban thưởng hạng nhất ư?

 

Điển Chử vô cùng phần kích!

 

Ngay cả Bát Hổ Vệ và Thập Bát Ky của Bắc Cảnh xung quanh đều mang vẻ mặt đầy ghen tị.

 

Trong quân đội, muốn được ban thưởng hạng nhất không hề dễ, thậm chí là khó mà đạt được Nói dễ hiểu thì: Biết trước sẽ không chết nên xông lên, kết quả không chết, thì được hạng ba.

 

Biết trước sẽ chết, nhưng vẫn xông lên, kết quả mệnh lớn không chết, thì được hạng hai.

 

Biết trước sẽ chết, nhưng vẫn xông lên, kết quả chét hoặc tàn tật, thì được hạng nhát.

 

Vậy nên mới nói, hạng nhất và hạng hai đều là liều mạng mới đạt được, người được hạng nhát rát ít, cho dù có thì cũng đều đã hy sinh rồi hoặc là tàn phế rồi.

 

Lần này Điển Chử đã giành được ban thưởng hạng nhất, anh thực sự rất phần khích và hạnh phúc!

 

Đêm đó, Trần Ninh tổ chức một bữa tiệc ở toà nhà tiếp đãi khách của Tô Hàng để ăn mừng với Điển Chử và những người khác. Mọi người cùng nhau ăn một bữa.

 

Mà lúc này ở thủ đô, dinh thự của Quốc chủ.

 

Quốc chủ Tần Hằng vừa kết thúc một cuộc họp quan trọng với mười vị Các lão, thông báo về việc của nhóm người Tần Thành, đưa ra những yêu cầu nghiêm ngặt.

 

Sau khi cuộc họp kết thúc!

 

Tần Hằng gọi một mình Đường Bá An ở lại, đến phòng làm việc của ông.

 

Tần Hằng cười nói: “Bác An, ngồi đi!”

 

Đường Bá An ngồi xuống: “Tạ Quốc chủ.”

 

Lúc này, Vương Uần đích thân mang trà và trái cây vào.

 

Đường Bá An lại nói: “Cảm ơn Quốc chủ phu nhân”

 

Vương Uần khẽ mỉm cười, rồi lui ra ngoài.

 

Trong phòng làm việc của Quốc chủ, ngoài một vài thị vệ ra thì chỉ còn lại Tần Hằng và Đường Bá An.

 

Tần Hằng cười nói: “Bác An, ông nghĩ thế nào về chuyện Tần Thành lần này?”

 

Đường Bá An nói: “Nhắc đến, năm đó cũng một tay tôi nâng đỡ Tần Thành, không ngờ ông ta lại phạm phải sai làm nghiêm trọng như vậy. Việc này tôi cũng không thoát khỏi có trách nhiệm.”

 

Tần Hằng không tán thành cũng không phủ định, cầm tách trà lên nói: “Nào, uống trà đi.”

 

Đường Bá An cầm tách trà lên vừa định uống.

 

Thế nhưng ông ta lại nghe thấy Tần Hằng lơ đễnh nói: “Trần Ninh nói với Nguyễn Hồng rằng số tiền của liên quan đến vụ án Tần Thành rất lớn, thế nhưng một nửa số tiền lại biến mắt không chút tung tích, cậu ấy còn bảo đã điều tra được vài tài khoản nước ngoài, đều có liên quan đến Bá An ông… “

 

Tay đang cầm tách trà của Đường Bá An khẽ run lên!

 

Ông ta ngẳng đầu lên, tức giận nói: “Đám người Trần Ninh hiếp người quá đáng quá đấy. Nếu có chứng cứ thì cứ tới bắt Đường Bá An tôi đây. Nếu không có chứng cứ thì nghĩa là đang vu khống cho tôi, như vậy là phạm pháp. Tôi có quyền bắt họ phải chịu trách nhiệm.”

 

Tần Hằng cười nói: “Bá An, ông đừng nóng giận. Đám hậu bối bọn họ cũng chỉ là muốn tìm được con sâu bọ đầu đàn thôi mà.”

 

“Ông là thầy của Tần Thành, Tần Thành do một tay ông nâng đỡ lên. Rất nhiều thuộc hạ của Tần Thành đều có quan hệ mật thiết với ông. Đám người Trần Ninh mạnh dạn suy đoán rồi mới điều tra chứng cứ cũng là chuyện bình thường.”

 

“Chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, không cần phải sợ hãi.”

 

Vẻ mặt Đường Bá An vô cùng kỳ quái, lời nói của Tần Hằng giống như đang quát lên mặt ông ta, hàm ý ẩn sâu bên trong là nếu như ông ta vô tội thì ông ta sợ cái gì vậy?

 

Tần Hằng quay đầu lại nói: “À đúng rồi, tôi cũng sắp thoái ngôi rồi.”

 

“Bá An, tuổi của ông hình như cũng không còn trẻ nữa, nên nghỉ hưu rồi, hay là chúng ta cùng nhau về hưu, nhường lại cơ hội cho đám người trẻ tuổi Trần Ninh đi?”

 

Vẻ mặt Đường Bá An vô cùng méo mó!

 

Tần Hằng rõ ràng đang cố ý nói cho ông ta biết, tuy rằng chuyện lần này không bắt tội được ông ta, nhưng tốt nhất ông ta nên biết điều, về hưu, giao lại vị trí Các lão cho người khác, như vậy thì Quốc chủ sẽ không tra xét việc lúc trước của ông ta nữa.

 

Đường Bá An trẻ hơn Tần Hằng rất nhiều, ông ta tràn đầy tham vọng, có dã tâm muốn đợi Tần Hằng thoái ngôi thì ông ta sẽ ngồi lên ngôi vị Quốc chủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK