“Đây đây ông chủ!” Hà Tất cầm ly café, xuyên qua đám người đến trước mặt Cố Tuyên Duy cung kính dâng lên.
“Ngoan”. Cố Tuyên Duy nháy mắt nhập diễn, cảm thấy mình chính là vị hoàng đế trên vạn người, còn Hà Tất là chó săn bên cạnh. “Tiểu Hà tử, khởi giá hồi cung”.
“…….” Hà Tất cảm thấy ông chủ mình đúng là có bệnh thật rồi. “Tra”.
Trên đường về nhà, tính bát quái của Cố Tuyên Duy đột nhiên cháy lên hừng hực, hắn ngồi phía sau chọt chọt bả vai Hà Tất, cười hề hề hỏi. “Cậu là thụ à?”
Hà Tất nháy mắt hoá đá, xấu hổ nhìn lái xe, không lên tiếng.
“Ha!” Cố Tuyên Duy tiếp tục chọt y. “Đúng rồi đi! Phương Nguyên nói đấy!”
“…. Ừ”. Thanh âm Hà Tất bé như muỗi, còn trộm nhìn lái xe một cái.
“Thật khéo!” Cố Tuyên Duy tựa vào ghế sau, vỗ đùi cười hô hố.
“Anh cũng là thụ?” Hà Tất mở to hai mắt nhìn, có điểm hoảng sợ.
“Sao có thể! Ha ha ha ha ha ha tôi là nói, tôi đã sớm đoán trúng a!”