Tới phòng ngủ, Cố Tuyên Duy mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy Hà Tất, cười nói. “Yo, ướt nha!”
Ướt con mẹ nhà anh! Hà Tất mắt trợn trắng, đem Cố Tuyên Duy lên giường. “Anh mà còn uống rượu nữa tôi sẽ làm chết anh!”
“Yo, cậu mà có tài cán như vậy ha, đến làm tôi a! Tôi vểnh mông cho cậu làm!” Cố Tuyên Duy nói xong, còn thật sự lật mình chổng mông lên.
“…. Cố Tuyên Duy, không phải anh tắm xong não bị úng nước rồi đấy chứ?”
“À đúng!” Cố Tuyên Duy bừng tỉnh đại ngộ. “Cậu là thụ cơ mà! Lại đây lại đây!”
Hà Tất không tình nguyện đi qua, muốn biết ông chủ nhà mình còn muốn giở trò gì, kết quả vừa mới nhích tới đã bị Cố Tuyên Duy cầm tay kéo ngã lên giường.
Phản ứng đầu tiên của y là: Mẹ nó, giường này thật là êm!