Ba Cố Tuyên Duy nói. “Tiểu Hà, thằng con nhà bác nhiều tật xấu, con muốn đá nó thì cứ đá, thật sự không cần hạ thủ lưu tình”.
Hà Tất có điểm xấu hổ, nhìn Cố Tuyên Duy, gật đầu nói. “Vâng, ba ba”.
Y vừa gọi một tiếng ba ba, mẹ Cố Tuyên Duy liền phấn khởi, cầm bao lì xì đưa cho y. “Nào nào, gọi mụ mụ đi”.
Hà Tất ngượng ngùng, Cố Tuyên Duy thì lại mặt dày cầm lấy bao lì xì, rất không có tâm nói. “Cảm ơn mẹ”.
“Cút nhà ngươi đi!” Mẹ Cố Tuyên Duy trừng mắt với con trai mình một cái, lại nhìn Hà Tất, cảm thấy sao mà đáng yêu quá.
Cố Tuyên Duy rất vui vẻ. Lúc trước, bởi vì tính hướng của mình mà năm nào cũng cãi nhau với ba mẹ. Từ khi ở bên Hà Tất, hắn lại nói muốn cùng ba quản lý công ty, ba mẹ hắn tỏ vẻ: Hà Tất đúng là một đứa nhỏ tốt.
Cố Tuyên Duy nghẹn họng, chuyện này liên quan rắm gì đến Hà Tất.